Sáu người vội tản sang hai bên, ngưng thần vận khí, định xuất thủ, thì bóng đen đã đáp xuống trước mặt, chính là Vạn Sự Thông Tang Bác Cổ.
Mấy người chưa kịp hỏi, lão nhân đã nói :
- Thua rồi!
Đoạn phất tay áo bước vào phòng.
Mấy người cũng vào theo và ngồi xuống. Tang Bác Cổ cau mày, lim dim mắt, lộ vẻ buồn bã chán chường.
Bốn hòa thượng Vân, Tiêu, Lôi, Chấn thấy vậy đã đoán được sáu, bảy phần, nên không tiện lên tiếng hỏi.
Tử Vi cô nương nào quản ngại điều đó, liền nói :
- Vừa rồi cao hứng như thế, sao lúc này lại im như thóc? Hay là bị người ta dán miệng lại rồi...
Nàng có ý trêu chọc, nhưng Tang Bác Cổ đâu còn bụng dạ để cười, ngước mắt lên trần, gằn giọng :
- Con nha đầu mất nết này nói năng xằng bậy, lão phu phải cho ngươi một bài học mới được.
Đường Chấn Anh hỏi :
- Tiền bối có nhìn thấy người ngoài song hay không?
Tang Bác Cổ thở dài, giậm chân nói :
- Đừng nhắc chuyện đó nữa. Lão phu suốt đời săn nhạn, lần này bị nhạn mổ mắt, đừng nói là người, ngay đến quỷ ảnh của hắn cũng không thấy đâu. Thân pháp của hắn quá mau lẹ, thật bình sinh ta chưa hề gặp, nhưng mà...
Lão nhân ngừng một chút, mới lẩm bẩm tiếp :
- Nghe thanh âm hoàn toàn quen thuộc, có điều chưa nhớ ra là ai?
Hư Chấn nói :
- Thân pháp như thế, võ nghệ hẳn inh lắm?
Tang Bác Cổ nói :
- Dĩ nhiên, lão phu đoán hắn là một ẩn sĩ ít
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-thu-song-ton/2145845/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.