(1) Nha môn: Cửa công đường xét xử thời phong kiến. (từ cũ)
(2) Thư điếm: Cửa hàng sách, tranh vẽ. (từ cũ)
(3) Khắc năm: Từ 14h20 đến 16h40. (từ cũ)
(4) Tửu điếm: Cửa hàng bán thức ăn và rượu. (từ cũ)
_____________________________________________
Với cơ thể có phần cao lớn và cơ bắp, cộng với khuôn mặt già trước tuổi, cũng không khó hiểu khi mọi người ở Mai sơn trang đều lầm tưởng Từ Phong là một chàng trai trẻ. Từ Phong hắn cũng không giải thích. Để mọi người tiếp tục hiểu lầm không phải rất tốt sao? Với cái danh hiệu “thợ săn giỏi” thì đương nhiên là như vậy, hắn hầu như sẽ không gặp rắc rối.
Ngoại trừ cái rắc rối đang diễn ra đến từ chính triều đình.
Từ Phong không đủ khả năng để khiêu chiến triều đình. Hắn còn quá “nhỏ yếu”, nếu thật sự trêu chọc ra “phiền phức” lớn. Không chỉ đơn giản như vậy, dính tới cái mớ bòng bong này chẳng khác nào đụng phải tổ ong vò vẽ, trừ khi trốn khỏi huyện này, nếu không hắn khó có thể sống yên ổn.
Trần Nghĩa quá mạnh, mạnh theo nhiều mặt lại là đằng khác. Nếu hắn muốn báo thù cho sư phụ, hắn không thể tiếp tục lãng phí một giây phút nào mà phải chăm chỉ hơn nữa. Hắn có thể nhẫn nhục, nhưng không thể bỏ thêm thời gian chạy sang huyện khác giao dịch dược thảo. Đó chẳng khác gì tự đoạn đi con đường tương lai.
Nhưng mà nếu để bọn nha lệ mang đi dã thú hắn vừa mới săn thì hôm nay hắn lại không có tiền mua dược thảo. Mà không có dược thảo thì đồng nghĩa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tuong-tan-trung/569100/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.