Hắn nhanh chóng bước tới gần, trong mắt ánh lên chút phấn khích như một thiếu niên mới biết yêu.
Biểu cảm này vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc đến mức khiến ta bất giác sững sờ quên cả đáp lời.
Hứa Ninh Chu mở tay, một cây trâm nhẹ nhàng nằm trên lòng bàn tay hắn, đầu trâm là đóa hoa anh đào đang nở rộ, tinh tế và đẹp đẽ, sống động như thật, tựa như được thấm nhuần trong làn gió xuân, nhẹ nhàng và tươi tắn, khiến người ta không thể rời mắt.
"Đây là..."
"Đây là cây trâm làm từ hoa lụa thông thảo," Hứa Ninh Chu chậm rãi lên tiếng, "‘Khai hoa chiếm đắc xuân quang tảo, tuyết chuế vân trang vạn ngạc khinh.’ Hoa anh đào nở vào đầu xuân, kết trái vào cuối xuân, hoa nở rực rỡ, quả quý hiếm, ý nghĩa vô cùng tốt đẹp. Dù cây anh đào ở ngôi nhà cũ đã khô héo, nhưng ta tặng nàng cây trâm này, sau này, nàng vẫn có thể thấy được khí xuân."
Ta cuộn chặt ngón tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
"Cảm ơn đại nhân đã có lòng. Nhưng ta thân phận thấp hèn, quà này ta thực không dám nhận."
Hứa Ninh Chu cầm cây trâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta.
"Nàng vẫn còn giận chuyện lần đầu gặp mặt."
Thái dương ta căng lên: "Đại nhân, cây anh đào đã khô héo, chứng tỏ nó không còn lưu luyến gì với thế gian này nữa. Dù đại nhân có làm ra hoa giả, cũng không thể níu giữ được."
"Sao nàng biết cây ấy không thể hồi sinh?"
Đối đáp với một thư sinh thật phiền phức, đã vậy còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-van-han-bach-kinh-mong/1464246/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.