Hắn quả thực là một thợ săn bẩm sinh. Đôi mắt đó như móc câu, nhìn ai cũng đều tỏ ra tình tứ, và luôn chờ đợi khoảnh khắc bất ngờ để xé toạc thịt da.
Nghĩ rằng hắn mới là Hứa Ninh Chu, chắc ta đã phát điên rồi.
Năm năm trước, ta ghét nhất là những kẻ ăn chơi, giờ thời thế thay đổi, ta lại nhiều lần nhầm lẫn hắn với Ninh Chu.
Ninh Chu của ta không thể làm ra những việc như vậy.
"Nguyễn Nguyễn," Hứa Ninh Chu gọi ta, "Chúng ta đi thôi."
Ta nhìn theo bóng lưng Giang Nghiệt khuất dần, nhưng không cách nào buông tay.
"Nguyễn Nguyễn?"
"Hứa đại nhân." Ta lớn tiếng, thô bạo cắt lời hắn, "Đừng gọi tên đó nữa."
Hứa Ninh Chu lặng lẽ nhìn ta một lúc, rồi hỏi: "Có phải là ta đã làm điều gì không đúng?"
Ta hít một hơi sâu, lắc đầu cười với hắn.
"Không có gì sai cả. Hứa đại nhân, ngài rất tốt. Ngài học thức uyên thâm, ôn nhu nhã nhặn, tương lai tươi sáng, là người mà kẻ như ta chẳng dám mơ tưởng. Nhưng mà..."
Nhưng ngài không phải là hắn.
Ta nghẹn ngào, ngước nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn, chính ta cũng cảm thấy mình thật lố bịch.
Hứa Ninh Chu không hỏi thêm.
Hắn thận trọng tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay ta.
"Là ta không tốt."
Ta khẽ run lên, nhưng không rút tay ra.
Hứa Ninh Chu nhìn ta, lạnh lùng nhưng chân thành.
"Ta không nên mất trí nhớ, không nên không nhận ra nàng, không nên để nàng một mình chờ đợi suốt ngần ấy năm."
Hắn nói: "Nguyễn Nguyễn, là ta không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-van-han-bach-kinh-mong/1464244/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.