Trống rỗng!
Đây là cảm giác trong đầu mọi người.
Thoáng chốc!
Trần Lạc vọt lên trên cao, hắn đứng yên trong không trung như một vầng mặt trời phát ra ánh sáng chói lòa. Đôi mắt đỏ rực lướt qua, ngạo nghễ nhìn mọi người. Khi Trần Lạc ngẩng đầu lên, ánh sáng hình thành cái đầu sư tử khổng lồ, to cỡ mấy trăm thước.
- A!
- A!
Tiếng hú dài như sư tử gầm.
Linh quyết huyền cấp, Sư Hống Khiếu?
Trần Lạc muốn làm cái gì?
Vẻ mặt Lạc Anh kinh khủng, nàng nhận ra cái gì vội vận chuyển linh nguyên bịt tai. Ngay sau đó, Lạc Anh thấy hình ảnh đời này mãi mãi không thể quên.
Khi tiếng Sư Hống Khiếu của Trần Lạc vang lên, ba, bốn ngàn người trong chiến trường bị chấn miệng mũi trào máu, người run lên té xuống đất. Đúng vậy, mọi người, toàn bộ trong khoảnh khắc ngã xuống đất. Linh hồn Trần Lạc thấy run sợ.
Chỉ lác đác vài người đứng vững, đều là cao thủ. Nhưng ngay sau đó, bùm một tiếng, người ngã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng người lật lượt ngã xuống, Lạc Anh phát ra linh nguyên nhưng không ngăn được. Lạc Anh bị chấn đầu váng mắt hoa, ý thức bắt đầu mơ hồ. Lực lượng biến dị, bàn thạch, mãi khi Lạc Anh phát ra chân thân huyết mạch mới bảo vệ được ý thức.
Trần Lạc đứng yên trong không trung, hắn như mặt trời giáng xuống, tỏa ánh sáng bá đạo bao phủ mặt đất.
Tiếng hú khí thế hùng hồn, Sư Hống Khiếu hung mãnh gầm rống chấn bầu trời vang tiếng sấm ầm ầm, chấn mặt đất nứt ra không ngừng run
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-vu/2155183/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.