"Ngươi đang chất vấn ta sao? Ta làm sao biết vì sao hắn ta lại hạ độc ta, về phần hắn ta đã hạ độc gì, ngươi nên hỏi nhi tử ngươi thì hơn, hỏi ta sao ta biết được? Bản thiếu gia chỉ biết bản thiếu gia vốn có tửu lượng ngàn chén không say, ngày đó chỉ mới hai ba ly đã gục." Diệp Tiếu cả giận nói: "Sau khi trở về lại có thể ngủ suốt cả đêm, đây không phải bị hạ độc thì là cái gì!?""Ách..." Vương Đại Niên còn đang không thể tin được, nói: "Nếu ngài nói ngài bị hạ độc, trúng độc, vậy đáng ra ngài không nên dễ dàng bình an như vậy mới đúng, nếu ngài đã không bị sao cũng có nghĩa ngài không bị hạ độc, không trúng độc mới đúng, ngài xem có phải đạo lý này không."Vương Tiểu Niên vốn thấy phụ thân trở về, còn tưởng cứu tinh đến, nhưng thấy phụ thân cử chỉ thất thường, từ ngữ biện giải mềm yếu vô lực, không có khí thế xưa nay, không khỏi hoàn toàn thất vọng.Hắn ta nào biết lúc này trong lòng Vương Đại Niên đã chấn động không thể tưởng nổi.Ngoài miệng Vương Đại Niên đang biện giải, nhưng trong lòng lại nói thầm: Rốt cuộc là ai đã giải độc cho hắn? Là ai giải độc cho hắn? Đây không phải kịch độc không thuốc nào chữa được sao? Sao có thể bị giải hết? Lại có ai có thể giải được kỳ độc như vậy, chuyện này thực đúng là kỳ quái đến cực điểm..."Dù sao ta cũng trúng độc! Chuyện ta vài chén đã say chính là vật chứng, Lan Lãng Lãng cùng ở đây, hắn ta chính là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-vuc-thuong-khung/2179600/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.