Trước khi vào đại học, tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của mình lại có vấn đề cả.
Cái bình thường đối lập với cái không bình thường. Những người khác thường sẽ chỉ nhận ra họ khác biệt như thế nào khi gặp những người bình thường.
Tôi vẫn luôn nhớ rằng khi Lư Phi Hằng biết chuyện suốt mười tám năm cuộc đời của tôi không có niềm vui, không có bạn bè, chỉ có học và học, cậu ấy đã có biểu hiện ngạc nhiên đến kỳ lạ - lúc đó tôi nghĩ nó "kỳ lạ", bây giờ ngẫm lại, có thể lúc đó cậu ấy chỉ đang thương xót cho tôi.
Lần đầu tiên tôi xem phim của Thương Lộc cũng là ở trường đại học, tôi xem "Ngược chiều gió" với một vài người trong phòng ngủ. Không biết có phải là do hội chứng vịt con (*) hay không, sau đó tôi xem phim của người khác cũng cảm thấy không bằng Thương Lộc, còn lén mua áp phích của ông ấy giấu dưới gầm giường.
(*) Hội chứng vịt con: những gì nhìn thấy, cảm nhận, trải nghiệm lần đầu tiên mà làm người ta thích, trong tiềm thức họ sẽ tin những thứ đó là chuẩn nhất và tốt nhất.
Lư Phi Hằng cũng thích Thương Lộc, thường hay xem đi xem lại phim của Thương Lộc với tôi. Những bộ được xem lại nhiều nhất đều nóng bỏng, để lộ thân hình và khuôn mặt điển trai của Thương Lộc.
Đáng lẽ tôi phải nhận ra rằng sở thích của chúng tôi giống nhau đến vậy, làm sao cậu ta là thẳng cho được.
Đáng tiếc, dù mới 30 tuổi nhưng Thương Lộc đã rời khỏi làng giải trí. Chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-bat-tan-chang-chay-het/1844248/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.