4
Ta run rẩy nói nhỏ: “Ngươi nghĩ liệu tiểu thúc có tức giận mà bán ta đi không?”
Tiểu thiếu gia tái mặt: “Khả năng có đấy.”
Hắn bảo tiểu thúc từng là quan ở Hình bộ.
Người người gọi là “Ngọc Diện Diêm La”.
Sợ quá, cả đêm ta chẳng dám ngủ.
Trời vừa tờ mờ sáng, ta đã dậy lo liệu bữa sáng tinh xảo, đích thân bưng đến phòng Tạ đại nhân.
Ngài chỉ lạnh nhạt nói: “Ở Lưu phủ ngươi cũng siêng năng như vậy ư?”
Vẫn còn giận ta rồi.
Dẫu nay ta đã là người nhà họ Tạ, mà còn dây dưa chẳng rõ với chủ cũ, thử hỏi ai mà vui được?
Ta vội vàng lắc đầu: “Tiểu nữ chỉ cần hầu hạ đại nhân mới siêng năng như vậy thôi.”
Ngài không đáp lời, ta liền tiếp tục tỏ thành tâm.
Đem số bạc thừa hôm qua mua hoa đặt lên bàn, rồi báo giá từng loại hạt giống và cây con, khai rõ rành rẽ.
“Bạc thừa, nô tỳ đã mang trả lại toàn bộ!”
Tạ đại nhân liếc nhìn ta một cái: “Ngươi cầm lấy đi.”
Ta vẫn kiên quyết lắc đầu: “Nô tỳ không dám nhận!”
“Ngươi tính toán rất nhanh, đầu óc cũng sáng sủa.” Tạ đại nhân nói, “Quản gia họ Dư của Tạ phủ tuổi đã cao, mấy hôm trước hồi hương dưỡng lão rồi, nay vị trí quản gia để trống, ngươi có nguyện ý đảm nhiệm không?”
Ta sững người đứng yên.
Miệng há ra, mà chẳng thốt nổi thành lời.
Một hồi lâu sau, mới lắp bắp hỏi: “Có phải… giống như quản gia Hạ ở Lưu phủ?”
Ngài hình như thoáng nở nụ cười: “Đúng thế, chính là giống như quản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-dot-khe-than/2849345/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.