Sống mũi cứng rắn của Bạc Lan Huyền chợt lướt qua tuyến thể sau gáy Giang Vụ Oanh, khiến cơ thể cậu khẽ run lên. Nước mắt sinh lý lập tức dâng đầy khóe mắt.
Bạc Lan Huyền đã gần như phát điên rồi, hắn bắt lấy chú thỏ nhỏ mang hương quýt xanh ngửi tới ngửi lui, càng ngửi lại càng điên cuồng.
Người trong lòng vốn đã có sức hút chí mạng đối với hắn, thêm vào việc Giang Vụ Oanh không thể kiểm soát được pheromone hỗn loạn của mình, cậu càng hoảng loạn, mùi hương lại càng nồng đậm, và rồi mùi rượu gin từ tuyến thể của Bạc Lan Huyền cũng từ từ lộ ra.
Hai người, một kẻ ngây dại một kẻ điên cuồng, tình hình càng lúc càng mất kiểm soát.
"Ầm! Ầm! Ầm——!!"
Cửa chính của biệt thự bỗng nhiên bị ai đó đập mạnh, giữa đêm khuya tĩnh mịch làm kinh động vô số chim chóc trên cành cây.
Cơ thể Giang Vụ Oanh đột nhiên cứng lại, cậu vội vàng đẩy Bạc Lan Huyền: "Có người gõ cửa..."
"Không cần để ý." Giờ phút này, dù ông trời có đến thì Bạc Lan Huyền cũng lười quan tâm, bảo hắn rời khỏi Giang Vụ Oanh nửa bước cũng là chuyện không thể nào.
"Ầm Ầm Ầm!!!"
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, đã muộn thế này lại còn là dịp Tết nhất, Giang Vụ Oanh lo lắng có chuyện gì gấp, không biết làm thế nào, đành thỏa hiệp: "Vậy thì cùng đi mở cửa, được chứ?"
Lúc này Bạc Lan Huyền mới chịu nhả ra một câu: "Được."
Sau đó hắn lại bế Giang Vụ Oanh lên bằng tư thế ôm như gấu túi koala, vừa đi về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-gia-la-tho-o-om-yeu-van-nguoi-me/2721044/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.