"......" Nhận lấy mảnh vải cotton nhỏ còn coi là quy củ kia, Giang Vụ Oanh nhanh chóng thay vào.
"Có vừa không?" Alpha ân cần hỏi, "Có bao được cái đuôi của em không?"
Giang Vụ Oanh: "......"
Bạc Lan Huyền lại như thể thật lòng muốn tìm hiểu, tò mò hỏi: "Nghe nói đuôi của thỏ con không phải chỉ là một cục tròn, mà có thể kéo dài ra. Bé cưng cũng vậy à?"
"......" Giang Vụ Oanh lập tức xù lông vì bị hắn trêu ghẹo, giận dỗi nói: "Anh ra ngoài đi... Tôi không ngủ chung với anh nữa!"
Bạc Lan Huyền biết rõ, vừa rồi khi hắn nhắc đến cái đuôi, thỏ con chắc chắn theo phản xạ mà động đậy cái đuôi nhỏ đó, điều này khiến hắn cảm thấy cả người như sắp biến thành nham thạch nóng chảy.
Hắn biết điểm dừng, lập tức dỗ dành: "Ta không nói nữa, không nói nữa, bé cưng đừng giận ta."
Nói rồi, hắn vén góc chăn, chui vào trong.
Ban đầu Giang Vụ Oanh còn giận dỗi quay lưng về phía hắn, nhưng lúc nhận ra chăn bị nhấc lên, cậu còn chưa kịp tránh xa thì đã bị cánh tay dài của Alpha kéo lại, trong chớp mắt đã bị ôm chặt vào lồng ng.ực rắn chắc của Bạc Lan Huyền.
Vạt áo ngủ của Bạc Lan Huyền mở rộng, chiếc váy ngủ mát lạnh chạm vào làn da trần nhanh chóng ấm lên, hắn thực sự không nhịn được, cổ họng trầm thấp th.ở d.ốc một tiếng.
"......" Giang Vụ Oanh bị tiếng thở này làm giật mình, lập tức căng thẳng nhắc nhở: "Anh tuyệt đối không được..."
"Ta biết, ta biết," Bạc Lan Huyền ôm cậu càng chặt hơn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-gia-la-tho-o-om-yeu-van-nguoi-me/2721052/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.