“Xuân Tiêu, ngươi dù muốn chạy trốn cũng phải định trước phương hướng, vội vội vàng vàng như thế là muốn đi đâu?” Thanh âm Hành Cửu lộ ra chế giễu. Người này! Thật sự là tán tiên sao? Sao lại có tiên nhân không có nhân phẩm giống như hắn, đến bây giờ còn muốn chế giễu!
“Hành Cửu!” Ta hướng về phía hắn cười u ám, răng trắng chói lọi, thấy thân thể của hắn lùi lại, ta mới hài lòng thu lại nụ cười, nói: “Hành Cửu! Ngươi cũng đừng quên! Chúng ta bây giờ là một! Nếu Hàn vương gia phát hiện ta là giả cho ta một đao, ngươi cũng không chạy được!”
Hành Cửu nhún vai một cái, thờ ơ như không nói: “Nếu thế thì chạy đi, cả ngày nhìn ngực trần của những cô nương trong lâu, con mắt của ta cũng mệt mỏi. Đổi môi trường cũng tốt. . .”
Oa mẹ nó! Người này thì ra cũng là con sói, còn là thâm tàng bất lộ! Nhíu mày, ta nói:
“Hành Cửu! Chẳng lẽ thời điểm ta tắm, ngươi cũng nhìn lén đi?”
“Làm sao có thể nói là nhìn lén, ngươi mỗi lần tắm đều không bỏ vòng tay, đây chẳng phải là bắt ép ta xem sao? Huống chi ta nhìn thân thể Xuân Tiêu, cũng không phải ngươi, ngươi so đo cái gì?”
Nha ngươi thật vô liêm sỉ! Là thân thể Xuân Tiêu không có sai, nhưng mấu chốt là hiện tại lão tử đang dùng!
Ta tức giận cầm thứ bên cạnh ném lên người hắn, thế nhưng hắn lại nhanh chóng rúc vào trong vòng tay! Cuối cùng còn đáp lại một câu vọng bên tai ta, hắn nói “Xuân Tiêu, hôm nay sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-hu-hong-xuyen-qua-thanh-hoa-khoi/2341396/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.