Thường Nhạc đột nhiên cúi người xuống, lấy tay vỗ bả vai cô gái xinh đẹp, vẻ mặt kỳ quái nói:
- Cô em, tôi rất thích lời nói của cô, tuy nhiên... cũng rất chán ghét nhắc tới ông nội, cô hiểu chưa?
Cô gái xinh đẹp nhíu mày, hiển nhiên còn chưa hiểu rõ ý, mà Thường Nhạc sau khi túm lấy bả vai của cô, chỉ nhẹ nhàng dùng lực, cả người cô gái bị hắn nhấc lên.
- Sao? Cảm giác thoải mái không?
Bàn tay hắn bóp chặt cổ họng khiến cô cảm thấy khó thở, ra sức giãy dụa, mà Thường Nhạc lại lộ ra vẻ tươi cười, ôn nhu dò hỏi.
- Thường Nhạc, mau thả cô ấy ra, chúng ta không thể trêu vào.
Mắt thấy cô gái ngày càng giãy dụa kịch liệt, Thạch Tán Y vội vàng kéo tay Thường Nhạc.
- Bịch!
Thường Nhạc buông tay, ném cô gái xinh đẹp xuống đất, cảm giác đau đớn do mông đột nhiên tiếp xúc với mặt đất khiến mặt cô tái nhợt.
- Không thể trêu vào?
Đồng tử Thường Nhạc co rút lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Mà lúc này, cô gái tóc vàng đã tỉnh táo lại, nghe thấy lời Thường Nhạc nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền lộ ra vẻ ngạo nghễ:
- Tôi cảnh cáo anh, cha tôi là nhân vật lớn, nhân vật nhỏ như anh tuyệt đối không thể đụng tới.
- Nhân vật lớn?
Thường Nhạc nhíu mày, xem ra có chút do dự.
Cô gái tóc vàng thấy tình cảnh này lại càng thêm đắc ý, nhờ cô gái xinh xắn kia điều trị, vết thương nhẹ ban đầu đã sớm khỏi hẳn, nhanh chóng từ dưới đất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-phong-luu/241170/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.