Ngược lại, nếu Việt Đạc lộ ra chuyện gia đình không yên ổn, cha hắn còn muốn ra tay g.i.ế.c hắn, ảnh hưởng tiêu cực sẽ rất lớn.
Chưa kể, Đô Sát viện còn có một vị Hứa đại nhân, người mà mỗi lần Việt Đạc bước thêm một bước thăng quan tấn tước đều sẽ mắng vài câu.
Việt Đạc quá coi trọng công bằng chính nghĩa, nhưng lại thiếu sự linh hoạt và thủ đoạn. Nhưng không sao, ta có đủ linh hoạt và thủ đoạn!
Dưới sự chỉ đạo của ta, Việt Đạc vào cung xin hoàng thượng một ân điển, cầu xin cho cha hắn một chức quan ngoại vi.
Chức quan không lớn, chỉ là một chức chủ bạ cửu phẩm, thậm chí không đủ tiêu chuẩn ngoài rìa.
Lại còn được bổ nhiệm ở một nơi xa xôi, gần biên giới.
Việt Đạc còn đặc biệt xin hoàng thượng ban cho cha mình một con ngựa tốt, vì cha hắn chịu không nổi cảnh xe ngựa xóc nảy.
Hoàng thượng hiểu ý, ban cho hắn một con ngựa “tốt” năm nay đã 41 tuổi, tuổi tác đủ để làm huynh đệ với Việt lão gia.
Đừng nói đến cưỡi, dắt đi bộ cũng mệt.
Hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò, không câu nệ thời gian nhậm chức, đi đường không cần gấp.
Biết ngươi không nỡ rời xa thê nhi, trẫm cũng không phải là người khắt khe, tất nhiên cũng sẽ cho phép ngươi mang theo gia quyến.
Người thông minh sẽ hiểu rằng: cầu quan ngoại vi.
Thực tế là lưu đày cha ruột.
Trong khi cầu quan cho cha, Việt Đạc cũng nhận lệnh của hoàng thượng, đi điều tra một vụ án ở Giang Bắc.
Quê hương của Thuần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-gia-va-ta-do-do/2787485/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.