Hai đứa ngẩn người đứng một lúc, đột nhiên có âm thanh truyền đến từ phía sau.
Cả hai quay đầu, Dung Hoài đang bước vào: "Tiểu Duyệt, nên về nhà."
Dung Duyệt gật đầu, nói với Thẩm Miên: "Anh còn phải chạy về lớp, lái xe đạp của em đi."
"Không cần, xe của anh vẫn để ở trường."
"Anh có thể khóa xe giúp em, rồi ngày mai chở em đến trường."
Đây cũng là một phương pháp giải quyết tốt.
"Được."
Thẩm Miên tạm biệt bọn họ, sau đó đạp xe rời đi.
Khi anh đi rồi, Dung Hoài ngẩng lên nhìn tấm ảnh trên đầu, muốn dắt tay Dung Duyệt: "Về nhà thôi."
Dung Duyệt do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn nắm tay hắn.
Dung Duyệt không đề cập đến chuyện của mẹ, ba nó cũng vậy.
Người phụ nữ bọn họ yêu nhất cuộc đời đã trở thành điều không thể nhắc đến.
Nói ra, hai người bọn họ cũng không vượt qua nổi.
Sau khi về đến nhà, Dung Hoài lại nấu ăn, Dung Duyệt giúp hắn cắm cơm, rồi tiếp tục ngẩn người nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ.
Sắc trời đã tối, sao mai xuất hiện, lấp lánh như mắt Thẩm Miên.
Dung Hoài lau sạch tay, cầm một hộp sữa bò cho Dung Duyệt uống: "Con và Thẩm Miên xem ra rất hợp nhau."
"Cũng được ạ."
"Con nên tập kết bạn." Dung Hoài ngồi trước mặt con trai, nhẫn nại nhìn, lại cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ làm tổn thương nó.
"Con không có tự kỷ." Dung Duyệt nói.
"Ba biết, ba biết." Dung Hoài trả lời không chút nghĩ ngợi.
"Bạn bè là gì ạ?"
"Bạn bè là người có thể chơi với con,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-nien-sat-vach-dep-nhu-hoa/191245/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.