“Cảm ơn ta?” Hách Liên Dung suy nghĩ một hồi liền bật cười: “À, chuyện miếng ngọc kia ư, chỉ là tình cờ thôi, nếu không phải tên trộm kia va vào đống đồ khiến chúng đổ ra lộn xộn hắn đã chạy thoát được rồi.”
Vệ Vô Hạ hơi nhếch khóe môi, hắn muốn nói đến không phải chuyện này nhưng cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này giữa hai người, đặc biệt là khi thấy Hách Liên Dung dần dần xóa bỏ cảnh giác với mình thì cười mãi không thôi, cứ để nàng hiểu lầm đi.
“Đã có tiền lệ như Bạch Lan, liệu tẩu tử còn cảm thấy việc tứ tiểu thư tiến cung là chuyện cực khổ hay không?”
Quan điểm của Hách Liên Dung vẫn không thay đổi: “Cuộc sống quyền quý cao sang vẫn không được tự do, thoải mái như làm một người dân bình dị, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*. Thục phi nương nương e rằng cũng chẳng dám mơ đến chuyện này.” ( chấp tử chi thủ, dữ tử gia lão: nguyện sống với nhau đến đầu bạc răng long. Muốn hiểu chi tiết các bạn gg search thêm nhé. )
“Chấp tử chi thủ… tẩu tử nghĩ tứ tiểu thư không tiến cung thì sẽ tìm được một người toàn tâm toàn ý với cô ấy hay sao?”
Hách Liên Dung nhún nhún vai đáp: “Ta chỉ biết sống bên ngoài còn có cơ hội gặp được, vào cùng rồi thì chẳng có chút hi vọng nào.”
Vệ Vô Hạ trầm mặc rất lâu, Hách Liên Dung cũng không nói câu nào, hai người sóng vai nhau cùng bước, dạo phố một lúc hắn mới khẽ cười: “Đạo lý của tẩu đều rất đơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-bat-luong/2277923/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.