Đây quả thực là một đại lễ vật mừng hồi phủ, lão phu nhân đang muốn khiến cho mọi người trở tay không kịp, Vị Thu Cúc lại chạy ra cao giọng tuyên bố nàng không muốn sống. Hách Liên Dung cảm thấy kỳ quái chính là vào lúc lão công của nàng không đặt nàng vào mặt nàng còn có thể sống rất tốt, thì còn có thể có chuyện gì khiến cho nàng “không muốn sống”. Lão phu nhân lại để ý tới một chuyện khác, chính là thời cơ xuất hiện của Vị Thu Cúc, đã sớm biết trước chuyện nàng đã hồi thành, nếu nói nàng không ở cửa lớn của Vị phủ thiết đặt người chuyên để rình coi động tĩnh trở về của các nàng thì sẽ không thể nhanh chóng như vậy, lại kết hợp với lời nói của Vị Quảng rằng đại phu nhân bị bệnh, nhị tiểu thư làm chủ nhà, lão phu nhân lại nhăn không thôi. Vị Thu Cúc lúc này đã chạy vội tới trước mặt lão phu nhân, vẻ mặt ai oán cùng tiếng khóc ngập trời, nước mắt cũng không hề thua kém rơi xuống, “Bà nội, bà hãy vì cháu làm chủ a!” Giọng Vị Thu Cúc lúc ngân lên cũng chả thua kém gì Dương thị, lão phu nhân bị nàng rống cho chết lặng cả người, thở dài một tiếng, “Cháu lại làm sao vậy?” “Còn không phải là nhị tỷ!” Vị Thu Cúc gạt Hồ thị ra, thay nàng đỡ lấy lão phu nhân, “Bà nội, bà phải khiến cho nhị tỷ nhanh chóng quay trở về Lâm Đồng đi, nếu cứ tiếp tục, không biết sẽ xảy ra chuyện kinh hãi nào đâu!” Nói xong, Vị Thu Cúc lại lau lau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-bat-luong/2278049/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.