“Bệnh thần kinh! Đi đâu mà đi? Ngươi đi mất ta biết ăn nói sao với bà nội! Ta đi nhờ hắn mang hộ đống đồ kia lên núi!” Hách Liên Dung thực sự hơi nổi giận, nàng đại khái cũng đoán được vì sao Vị Thiếu Quân bỏ xe đi bộ, đơn giản là thấy người ta dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, mình lại là kẻ vô tích sự nên thẹn quá hóa giận chứ gì! Nhưng hắn cũng không nhìn đây là đâu mà giở cái bệnh thiếu gia đùa giỡn ra, may mà không cách núi Cô Nhạn quá xa nếu không hai người bọn họ mà đi bộ chắc đến nửa đêm mới lên được núi.
Ai ngờ Vị Thiếu Quân bị mắng dường như lại có vẻ vô cùng thoải mái, mặt cũng không thối nữa, vừa cười hì hì vừa đi tiếp: “Ta thật có hơi choáng váng nên mới xuống xe, không lại làm chậm trễ thời gian của người ta.”
Hách Liên Dung lườm hắn một cái: “Về chuyện này ngươi nghĩ cái gì ai mà không biết? Không phải thấy Vệ Vô Hạ kiên cường hơn mình nên mới tự ti sao!”
Vị Thiếu Quân liếc nàng thật lâu: “Ta không tự ti.”
“Vậy sao lại nói sống phóng túng, nằm ăn chờ chết?”
“Hiện tại ta đúng là như vậy còn gì! Nằm ăn chờ chết, vô tích sự, ta không nói dối nhá!” Vị Thiếu Quân tỏ vẻ không phục.
“Không phải trước ngươi làm việc ở Từ đường tốt lắm sao?” Không biết vì sao vừa thấy kiểu cố tình ra vẻ tự tại của hắn, Hách Liên Dung luôn có chút xúc động muốn đánh người.
Sắc mặt Vị Thiếu Quân lại đột nhiên trầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-bat-luong/2278070/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.