Hách Liên Dung chớp mắt mấy cái, cảm thấy lời nói của Vị Thiếu Quân cũng có chút hợp lý thế nhưng nghĩ lại một lúc : « Chúng ta với hắn mới chỉ gặp mặt lần đầu, hắn sao có thể dễ dàng biểu lộ tính cách thật sự ra, chúng ta cũng không hiểu biết nhiều về hắn, chỉ là bèo nước gặp nhau, nói vài câu xã giao cũng có sao. »
Hách Liên Dung vừa nói xong, Vị Thiếu Quân cao hứng vô cùng, nhắc đi nhắc lại bốn chữ ‘bèo nước gặp nhau’, gật gù : « Đúng rồi, đúng rồi, bèo nước gặp nhau mà thôi, không cần xã giao nhiều. »
Hách Liên Dung liếc hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười, Vị Thiếu Quân sao khi vặn hỏi xong cũng không nói thêm lời nào. Nàng cảm thấy Vị Thiếu Quân cũng chính là một kẻ không thành thật thế mà còn đi chê bai người khác.
Vị Thiếu Quân không nói cho ra nhẽ được cái gì nên cũng không tiếp tục vặn hỏi, chỉ là có chút buồn bực : « Ôi chao, tên của ta nghe không hay sao ? »
« Tên ? » Hách Liên Dung thoáng nhớ lại vừa rồi mình khen tên của Vệ Vô Hạ rất hay, lại nhìn thấy dáng vẻ thật sự chờ mong của Vị Thiếu Quân không khỏi có chút kinh ngạc. Cái tên u hồn này bình thường bộ dạng nhơn nhơn vênh váo, sau khi bị bệnh lại như bị mất trí nhớ, thoạt nhìn cũng không đến nỗi đáng ghét.
Hách Liên Dung mải mê cảm thán, Vị Thiếu Quân không nhịn được mà thúc giục nàng, Hách Liên Dung nhếch miệng, giả vờ suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-bat-luong/2278072/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.