Thời điểm Vị Thiếu Quân tỉnh lại đã quá trưa, cảm giác tốt hơn, ra chút mồ hôi, cả người thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn sắc trời còn tưởng mình sẽ làm chậm trễ giờ xuất phát, kết quả đi đến phòng lão phu nhân thì phát hiện đã sớm không còn ai, tìm Hách Liên Dung cũng không thấy đâu, chạy ra hậu viện của khách điếm cũng không thấy xe ngựa, cái gì vậy trời ? Định vứt bỏ hắn à ?
Quay lại khách điếm, Vị Thiếu Quân hỏi thăm tiểu nhị hướng đi của mọi người, tiểu nhị nói : « Vị lão phu nhân kia sáng sớm đã lên xe ngựa đi rồi, vị thiếu phu nhân kia mới đi không lâu, hình như là muốn mua chút đồ…A, đã trở lại. »
Vị Thiếu Quân nhìn theo hướng chỉ tay của tiểu nhị về phía cửa khách điếm quả nhiên thấy Hách Liên Dung đã trở lại. vị Thiếu Quân không hiểu sao lại lại nhẹ nhàng thở ra nhưng mặt vẫn lãnh đạm nói một câu : « Ta còn tưởng nàng đã chạy đi rồi. »
Hách Liên Dung trên tay cầm rất nhiều thứ, khó hiểu ý của hắn hỏi lại : « Ta chạy đi đâu ? » Nói xong mới đặt mấy thứ trên tay xuống bàn, quay đầu lại nói : « Vệ công tử, cám ơn ngài, đặt ở đây là được rồi. »
Vị Thiếu Quân lúc này mới thấy phía sau Hách Liên Dung còn có thêm một người, ước chừng hai mươi hai ba tuổi, quần áo xanh dệt hoa màu trầm vô cùng tinh tế, tướng mạo tao nhã anh tuấn, khóe môi mỉm cười vô cùng hòa nhã trên tay cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-bat-luong/2278074/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.