Thật ra thì thực tại là như vậy, đối phó với người đàn ông như Tịch Giản Cận, phải cần chính là không có mặt mũi... Nếu là đại gia khuê tú căng thẳng cùng e lệ, sợ là Tịch Giản Cận đã sớm nho nhã lễ độ cự tuyệt!
Bạc Sủng Nhi buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tịch Giản Cận kìm nén bực bội đỏ bừng cả mặt, anh, coi như là bị hạ thuốc, còn có thể kiên trì đến giờ khắc này không để cho mình biến thành cầm thú, thực tại đáy lòng có lực áp chế cường đại!
Cô có thể rõ ràng nghe thấy được trên người anh toát ra được mùi thơm rượu nguyên chất nhàn nhạt, thấm vào ngũ tạng lục phủ của cô, lăn lộn, quấy nhiễu.
Tối nay cô không có uống rượu... Chẳng qua là nghe mùi rượu trên người anh, cũng đã say đến rối tinh rối mù rồi.
Tiểu Tịch... Bảy năm trước, chúng ta chẳng bao giờ bước tới một bước kia, anh nói... em còn nhỏ, chờ em lớn lên, để đến lúc em làm cô dâu cũng không muộn.
Tiểu Tịch... Bảy năm sau, em trưởng thành, có thể làm người phụ nữ của anh rồi...
Cái này lưu lại vì anh... Tất nhiên nên vì anh mà phá ra...
Bạc Sủng Nhi cẩn thận nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, hồi lâu, cô mới chậm rãi cúi đầu, hướng mép người đàn ông dựa tới.
Tịch Giản Cận cảm thấy toàn thân đã hoàn toàn thiêu đốt, đàn ông đối vớiphụ nữ vốn là có ham muốn, bởi vì có dược vật làm chất xúc tác, càng ngày càng nghiêm trọng.
Anh cho dù trong bảy năm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968669/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.