Kỳ thật cô một mực nghĩ, Tiểu Tịch đến cùng trải qua cái gì, mới trở nên như thế?
Cô nhớ rõ, năm đó Tiểu Tịch đối với cô, đến cùng có bao nhiêu yêu, nêu như không phải yêu, tại sao anh lại dỡ xuống một thân kiêu ngọ, dung túng cô đến vô pháp vô biên?
Đến cùng cái gì đã thay đổi anh?
Thậm chí, cô đến bây giờ, đều đã không thể nhìn thấu, đáy lòng của anh, đến cùng còn có bao nhiêu tình cảm với cô?
Lần này, cô muốn cùng anh đi cả một đời, cả một đời dài như vậy, bọn họ không thể cứ ở cùng nhau như vậy.
Không thể buộc anh, cùng anh qua loa ở cùng một chỗ cứ như vậy......
Lòng so với hôn nhân, quan trọng hơn!
Dập tắt thuốc, ánh mắt cô chợt lóe, chậm rãi câu môi, liền đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Nhìn thấy cô đi ra, anh hơi hơi cau lông mày lại, nhanh chóng tỉnh táo lại, biểu lộ không có bất kỳ cái gì, chỉ là dẫn đầu đi xuống lầu dưới.
Lên xe, anh hỏi cô đi nơi nào, cô nói về nhà, anh liền không nói một lời đưa cô về nhà.Bạn nào mún đọc trước chương liên hệ: nhé ;)
Cô lời nói ít đi rất nhiều, trầm mặc ngồi ở một bên, nhìn ngoài cửa sổ, giống như suy nghĩ cái gì, không khỏi chọc người đau lòng.
Tịch Giản Cận không nhịn được nhớ tới năm đó, cô lặng yên, anh liền vô cùng khẩn trương, dỗ dành, trêu chọc, thẳng đến khi cô tiếp tục líu ríu, ồn ào không ngừng.
Thời gian như thoi đưa, vội vàng mà qua, đến hiện tại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968711/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.