Tay cô, nhanh chóng xẹt qua, mang theo tiếng gió.
Giống như là bảy năm trước, ngạo nghễ vung tới như vậy!
Trên trán Tịch Giản Cận, có phong bạo nồng đậm bắt đầu khởi động.
Thậm chí, mắt của anh cũng không nháy một cái.
Cả người một mảnh an tĩnh ngồi ở chỗ đó.
Mặt mang theo vẻ giễu cợt.
Ở lúc tay cô sắp chạm đến đến gò má anh, anh nắm chặt cổ tay của cô.
"Làm sao? Trở mặt? Vẫn là giống trước kia nhau như đúc, chọc không nổi liền ỷ thế hiếp người có phải hay không?"
Cô giật giật tay, muốn tránh thoát sự kiềm chế của anh.
Mắt của cô, nổi lên lửa giận nồng đậm!
Anh lại khẽ dùng lực, khiến cho cô không cách nào nhúc nhích.
Anh nhìn thẳng ánh mắt của cô, gằn từng chữ nói: "Bảy năm không gặp, cô vẫn không có gì tiến bộ, nếu như cô không có tập đoàn Bạc Đế, cô cảm thấy bây giờ cô còn có thể sống sung sướng như thế sao? Nếu như cô không có tập đoàn Bạc Đế, cô cảm thấy có nhiều người vờn quanh bên cạnh cô, a dua nịnh hót cô như thế sao?"
"Nếu như không có tập đoàn Bạc Đế...... Không có một người, chịu nhìn cô một cái...... Bởi vì cô căn bản không biết, cô dược nuông chiều, khiến cho nhân cách của cô đáng ghét cỡ nào!"
Cô nghe được lời của anh, đáy lòng co rụt lại thật chặt, mang theo cảm xúc đau đớn đến tột cùng.
Người khác đối với cô như thế nào, cô cũng không để ý!
Coi như là người trên toàn thế giới này, đều không chịu liếc nhìn cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968834/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.