Con ngươi màu đen, ở thời điểm cô quay lưng đi, liền mất đi toàn bộ sắc thái, một mảnh ảm đạm.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy bất lực như vậy, mờ mịt như vậy, tuyệt vọng như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, dù thế nào, cô cũng chưa tùng không chiếm được.
Được sủng ái, che chở, cô cảm thấy toàn thế giới, đều chuyển động ở lòng bàn tay của cô.
Bao gồm...... Tịch Giản Cận.
Nhưng là, hiện tại, hình như cô có thể cảm giác được, anh chán ghét cô...... Như vậy...... chán ghét cô như vậy!
Lần đầu tiên, cô ở trước mặt của anh, có chút chân đứng không vững rồi!
Cô đẩy cửa xe ra, bước chân xuống xe, cước bộ, cũng mang theo vài phần lẩn trốn.
Cô sợ cô ngốc thêm một giây, có sẽ khóc lên.
Cô không muốn mềm yếu.
Nhất là, cho anh nhìn.
Tịch Giản Cận nhìn bóng lưng của cô, khẽ mấp máy môi, anh cho là dựa theo tính tình của cô, cô sẽ phản kích anh, nhưng là ngàn nghĩ vạn nghĩ, không nghĩ tới, giờ này khắc này, cô lại an tĩnh như vậy.
Đáy lòng của anh, loáng thoáng có chút táo bạo, anh theo bước chân cô, xuống xe, cô không nhìn anh, hướng một bên đi tới, giống như là muốn cản một chiếc xe taxi.
Anh vươn tay, bắt cổ tay của cô, "Tôi chở cô!"
"Không cần! ánh mắt " Bạc Sủng Nhi lãnh đạm vô cùng, nghĩ cũng không nghĩ liền hất cánh tay anh, ngay sau đó hướng về phía một chiếc xe, phất phất tay.
Xe dừng ở trước mặt cô, cô vươn tay mở ra cửa xe, Tịch Giản Cận không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968835/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.