Tịch Giản Cận trầm mặc, con ngươi lại càng phát lạnh.
Tay trong chăn, mỗi lần nghe được cô nói lời kia với Tần Thánh, đều sẽ không tự chủ được nắm chặt, đem toàn bộ ga giường, nắm có chút nhăn.
Anh nói để cho cô tìm bạn trai, nói chuyện yêu đương thật tốt.
Cô thật sự là đi tìm sao?
Tịch Giản Cận cảm thấy đáy lòng có chút chua xót, rõ ràng chính mình để cho cô làm, đã đạt thành mục đích của, vì cái gì, anh lại cảm thấy bực bội?
Là trách cô sao?
Trách cô không đem anh thành chuyện đáng kể, ở trong lòng cô, căn bản cũng không có tồn tại của anh!
Anh cảm thấy mình giống như là lâm vào hang ổ, không cách nào tránh thoát ra được.
Anh cảm thấy, nhân sinh bi ai nhất, không ai qua được, biết rõ trước mặt là luồn khí độc, lại vẫn không tự chủ muốn tới gần.
Tịch Giản Cận, anh cảm thấy mình ở trong thế giới của cô, cũng là một tôm tép nhãi nhép!
Bảy năm trước, anh đã một lần như là thằng hề mong muốn đơn phương, bảy năm sau, hắn tuyệt đối sẽ không biết rõ rồi mà còn cố phạm phải!
Tần Thánh nhìn một màn này, tỏng lòng không biết làm sao, hai người đều là người cao ngạo, người nào cũng không chịu vì người nào cúi đầu xuống một bước, anh đã từng có thể lý trực đánh Tịch Giản Cận, mắng anh lòng lang dạ sói, trước đối với Bạc Sủng Nhi bất nghĩa, nhưng bây giờ, anh đến lý do mở miệng cũng không có.
Chuyện năm đó, không phải anh làm!
Nếu quả như Tịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968872/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.