Bạc Sủng Nhi chẳng qua là cảm thấy toàn thân mình lập tức cứng ngắc tại chỗ.
Tịch Giản Cận vốn cho là Bạc Sủng Nhi còn đang chìm vào giấc ngủ, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Bạc Sủng Nhi ở phòng khách, nét mặt của anh hơi ngạc nhiên một chút, đáy lòng nghĩ, cô so với mình tưởng tượng còn tỉnh sớm hơn!
Một giây sau, tuấn nhan đã từ từ bình tĩnh, nhìn chằm chằm cô không mang giày, cau mày, mở miệng, cũng răn dạy: "Mau đi giày vào!"
Bạc Sủng Nhi ý thức nhìn chân của mình một chút, sau đó không ngừng gật đầu, quay người, liền chạy vào phòng ngủ.
Cô tìm dép lê đi vào, đứng ở trong phòng ngủ, khẩn trương thở hồng hộc.
Tịch Giản Cận nhìn cô như một làn khói chạy đi, lúc này mới đem đồ mình mua được đồ bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó bày đồ ăn mới mua ra.
Trong khi làm những chuyện này, trong đầu Tịch Giản Cận, cũng nhanh chóng thay đổi ý nghĩ khác nhau.
Trong lòng của anh, cực kỳ rõ ràng, chính mình muốn cái gì, cũng biết chính mình sợ cái gì, càng biết chính mình chờ cái gì.
Chỉ là, anh không biết, cô có cho anh nổi hay không!
Hồi lâu, Tịch Giản Cận mới quyết định, quyết định bình tĩnh nói chuyện với cô một chút.
Trước khi nói chuyện, Tịch Giản Cận còn quan tâm rót một ly sữa, bưng đến phòng ngủ đi.
Cửa cũng không có khóa, anh liền mở ra.
Cô ngồi ở trên ghế sa lon, giống như là đang ngẩn người, thấy anh đi đến, cô liền nhanh chóng đứng dậy, nhìn anh đưa sữa tới,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1968994/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.