Cô thật sự kém cỏi như anh nói vậy sao?
Cô cho tới bây giờ cũng không biết...... Cô chẳng qua là cảm thấy từ lúc vừa ra đời đến bây giờ, vô luận làm cái gì, cũng không có người nói cô không đúng!
Thậm chí có lúc, rất nhiều người đều là vẻ mặt nịnh nọt.
Không có người giống như Tịch Giản Cận, hướng về phía cô nói lời quá đáng như vậy!
Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi nhìn ra ngoài một hồi, cuối cùng chẳng qua là giữ một câu: "Tin tưởng, thế giới của tôi, không có cô, trải qua rất tốt."
Ngay sau đó, liền xoay người rời đi.
Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh, cô mơ hồ cảm giác được tim mình ngừng đập.
Cô không mở miệng gọi anh.
Bước đi của anh, mỗi một bước đều rất trầm ổn, bình tĩnh như thế.
Không nóng không vội, không hề có dấu hiệu muốn ngừng lại.
Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, cừm khẽ ngẩng lên, ngón tay cầm thành quả đấm.
Cô thấy anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, gò má của anh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có chút không rõ.
Tiếng bước chân dần dần biến mất, lúc này cô mới mở trừng hai mắt, cảm thấy hốc mắt ướt át vô cùng, trận trận cảm giác chua xót, ở bộ ngực lan tràn.
Anh nói, không có cô, anh trải qua tốt hơn nhiều.
Anh nói, anh hối hận, hối hận anh đã yêu cô!
Anh nói...... Cô trong ngoài không như một, anh ghét bỏ cô đầy bụng ý xấu......
Thật lâu sau, Bạc Sủng Nhi mới chép miệng, Tiểu Tịch,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969023/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.