Thế nhưng, hiện tại, cô thật sự ở trước mặt anh, cúi đầu với anh rồi.
Anh lại cảm thấy đáy lòng đột nhiên đau đớn.
Cô là người quật cường kiêu ngạo, anh so với ai thì đều biết, rất lâu, anh nói mà có khó nghe, cô cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất cằm, không cho anh bất kỳ để ý!
Thậm chí có lúc cô sẽ hung dữ nhào tới trước, đánh anh mắng anh, tra tấn anh.
Khi đó, từ đầu đến cuối, cô đều không có nghĩ qua tháo bỏ một thân kiêu căng của cô!
Thế nhưng hiện tại......
Những thứ trong tưởng tượng của anh, cô đều làm rồi.
Anh lại từ chối.
—— vận mệnh tại sao chọc người như vậy? Vì sao hết lần này tới lần khác ở thời điểm này, nói anh không thể sinh chứ?
—— nếu như anh thật cứ dắt tay của cô như vậy, như vậy...... Sẽ đi bao lâu? Không có một đứa con hôn nhân có thể duy trì bao lâu? Mà cô giờ này khắc này, tình yêu là thật là giả? Sẽ không giống như bảy năm trước cởi nó như một trò chơi?
Trong nháy mắt, Tịch Giản Cận cảm thấy tim có đủ loại cảm giác không ngừng hiện lên, miệng anh hé mở không yên, thật lâu, anh mới quay đầu, nhìn về phía cô.
Cô vừa lúc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thanh tịnh thấy đáy, vừa lúc đổi diện với ánh mắt anh, anh từ trong mắt của cô, bắt được một vòng ưu thương.
Chỉ là ưu thương này, rất nhanh chợt lóe lên.
Đợi đến khi Tịch Giản Cận tinh tế nhìn lại, nhưng không có phát hiện bất kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969244/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.