Đáy lòng của cô cả kinh, chẳng qua là cảm thấy Tịch Giản Cận thật rất khác thường.
Khác thường đến mức làm cô kinh hãi.
Cô đợi đến thời điểm anh đem toàn bộ chất lỏng ấm áp phóng vào trong cơ thể của cô, cô mới trợn tròn mắt, mê mẩn nhìn anh.
Anh nắm tay cô, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, như cũ đè ép thân thể của cô, nhìn chằm chằm con ngươi của cô, như ngẩn người, như trầm tư, hồi lâu, tròng mắt sâu thẳm như biển sâu của anh mới khẽ giật giật, cúi đầu, chậm rãi hôn cái trán của cô một chút.
Mang theo tràn đầy trân ái... Cùng... Nồng đậm ưu thương.
Nếu như... Anh là một người đàn ông đầy đủ, thật tốt biết bao a!
Có lẽ, tối nay, trong bụng cô có thể đã có rồi đứa con của cô và anh.
Quá một năm, nhóc con kia có thể rơi xuống, sau đó lớn lên, ở bên cạnh cô và anh quấn quít.
Chẳng qua là, những thứ này, đều là hy vọng xa vời...
Bạc Sủng Nhi sau khi hít thở được thoải mái, mới hướng trong ngực của anh co lại, mở miệng hỏi: "Tịch, anh làm sao vậy?"
Tịch Giản Cận không nói một câu, chẳng qua là đè ép thân thể của cô, tình cảm lăn lộn trong đáy lòng nhưng không thể nói nên lời.
Đáy lòng Bạc Sủng Nhi, chậm rãi dâng lên vẻ đau thương, cô không biết vì sao, rõ ràng mỗi một lần cô cũng cảm giác mình tiếp cận Tiểu Tịch, nhưng là hết lần này tới lần khác, Tiểu Tịch biểu hiện ra cái vẻ hơi lạnh mạc kia, làm cho cô như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969435/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.