Bạc Sủng Nhi không nói gì.
Tịch Giản Cận lại nhàn nhạt lặp lại một câu: "Trên thế giới, không có gì anh không làm được!"
Trong lòng Bạc Sủng Nhi có một vòng oán khí, Tịch Giản Cận trúng gió gì vậy, một mực hỏi mơ ước của cô là gì.
Đáy lòng cô, có khát vọng lớn nhất, cũng là để anh bồi cùng chính mình ăn bánh kem sinh nhật, cùng chính mình qua sinh nhật, đền bù tiếc nuối bảy năm trước.
Giống như là hờn dỗi, cô âm thầm cắn răng, kiêu ngạo mà bá khí nói: "Thật mơ ước gì đều có thể sao?"
"Ừm." Tịch Giản Cận đáp, cực kỳ khẳng định.
"Vậy được rồi!" Bạc Sủng Nhi làm bộ nghĩ, lập tức, liền nói ra từng chữ: "Vậy thì tốt, em muốn toàn thế giới đều cho em là trung tâm, tất cả ánh sáng đều vì em mà tồn tại, anh có thể làm được sao?"
Tịch Giản Cận bất động thanh sắc.
Bạc Sủng Nhi đợi một hồi, mếu máo: "Liền biết anh đùa em chơi!"
Tịch Giản Cận lại cười, nụ cười cực kỳ êm tai, Bạc Sủng Nhi nghe tiếng cười kia, lại cảm thấy cực kỳ chói tai.
"Nhắm mắt lại."
Giọng Tịch Giản Cận nhàn nhạt, nghe giống như là cách thiên sơn vạn thủy, êm tai như vậy, Bạc Sủng Nhi vốn không muốn thuận theo, thế nhưng là Tịch Giản Cận lại một lần nữa nói ra: "Nhắm mắt lại, ngoan, nghe lời."
Bạc Sủng Nhi giống như là bị làm bùa trú, thật ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lập tức, toàn thế giới hoàn toàn yên tĩnh, điện thoại di động đều yên tĩnh.
Cô trong nháy mắt, coi là Tịch Giản Cận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969543/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.