Đáy lòng của anh run lên, cảm giác mình thật không có cốt khí, chết tiệt lại thích bộ dáng này của cô.
Anh tránh đầu ra, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tại sao cưới cô?
Bởi vì rất yêu cô, bởi vì vốn không muốn cùng cô chia tay, bởi vì coi như là cô làm chuyện xấu, anh cũng không bỏ cô được.
Bởi vì... Quá nhiều nguyên nhân...
Thật sự là anh rất không có cốt khí!
Ở trước mặt cô!
Tịch Giản Cận ánh mắt khẽ lóe lóe, mang theo vài phần bi thương, một hồi lâu, anh mới quay đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi, đáy mắt cũng đã chứa đầy một tầng âm trầm, hướng về phía cô, mở miệng nói: "Bởi vì hiểu rõ, chúng ta rất yêu lẫn nhau, không phải sao?"
"Những thứ khác không nói, tối thiểu ở trên giường, chúng ta đối với thân thể lẫn nhau cũng rất yêu thích, thao tác cũng rất kích thích..."
Ngữ điệu của anh hơi mang theo vài phần giễu cợt, không phải là giễu cợt cô, mà là chính bản thân anh.
Anh chính là tên chết tiệt, bất kể là tâm hay là thân thể đều tham luyến cô như vậy, cho nên mới cô thương tổn anh nhiều lần như vậy, anh vẫn không có chút cốt khí nào muốn cô!
Anh cố ý nói những lời này, làm như vậy là để làm cho đáy lòng mình dễ chịu chút ít.
Anh nghiêng đầu, nhìn nét mặt của cô, phát hiện nét mặt của cô là tái nhợt như vậy, giống như bị lời của anh, thương tổn rồi, đáy lòng của anh, khẽ có chút dễ chịu.
Chẳng bao lâu sau, một phần tình yêu, yêu đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969819/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.