Tịch Giản Cận đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền thấy buồn cười.
Anh nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi một hồi lâu một chữ cũng không nói ra.
Đồ dung hàng ngày... Đồ dung hàng ngày còn có thể giải thích như vậy?
Ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc anh cưới một cái kẻ dở làm vợ sao?
Trong đầu toàn những ý nghĩ thần kỳ, làm cho người ta thật là vừa tức lại không biết làm sao.
Bạc Sủng Nhi như cũ không thuận theo không buông tha la hét: "Anh nói, anh nói, anh không mang theo em, rốt cuộc anh muốn mang người nào? Em là vợ anh, em là vợ anh, em không cho phép Tiểu Tam xuất hiện... Tịch, anh khốn kiếp, tại sao anh có thể không mang em đi?"
Đến cuối cùng, Bạc Sủng Nhi dứt khoát ôm cổ Tịch Giản Cận bắt đầu lung la lung lay, Tịch Giản Cận bị Bạc Sủng Nhi lắc cho liên tục ho khan, một hồi lâu, anh mới miễn cưỡng bắt tay cô, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, gằn từng chữ nói: "Không có! Không có người khác, sắp bóp chết rồi! Chả lẽ ngươi em đinhg mưu sát chồng à!"
"Em đã nói với anh, Tiểu Tịch, tốt nhất là không có, nếu anh dám có! Em liền!"
Bạc Sủng Nhi dừng một chút, con ngươi chuyển một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Đem ‘em trai bé nhỏ’ của anh chặt đứt!"
Tịch Giản Cận mơ hồ cảm giác được nửa người dưới của mình truyền đến một trận đau đớn lạnh lẽo.
Nhưng là đáy mắt lại nồng đậm nụ cười, đem cô kéo vào trong ngực của mình, cúi đầu, hung hăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1969960/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.