Bạc Sủng Nhi lau nước mắt Tiểu Bảo, đưa cho Tiểu Bảo một cái ánh mắt trấn an, lúc này mới đứng lên, cô nhất định phải đem Hàn Như Y đưa đến tòa!
"Đưa tôi đến toà? Tôi để cho cô tiễn đến tòa! " Hàn Như Y đứng ở phía sau Bạc Sủng Nhi, âm lãnh lạnh cười nói một câu, ngay sau đó Bạc Sủng Nhi còn không có hoàn toàn xoay người, liền cảm giác được sau lưng của mình bị một thứ gì chạm vào.
Bạc Sủng Nhi nhíu mày, khẽ nghiêng đầu.
"Không được nhúc nhích! Ở nhúc nhích tôi sẽ giết cô! " thanh âm bén nhọn của Hàn Như Y đột ngột vang lên: "Dù sao cô đã phát hiện tôi ngược đãi Tiểu Bảo rồi, Tịch Giản Cận cái người đàn ông đáng chết kia cũng sẽ không tin tưởng tôi rồi, không bằng hiện tại tôi nhân cơ hội giết cô, tôi đã sớm muốn đi tìm chồng của tôi, tôi đây liền mang theo cô cùng đi chết! Lưu lại một mình Tịch Giản Cận sống ở trên thế giới này, khó chịu chết anh tôi!"
Hàn Như Y vừa nói, vừa khanh khách nở nụ cười.
Tiếng cười của cô ta quanh quẩn trong phòng, đặc biệt dọa người, làm cho người tôi cảm giác được một loại âm lãnh đáng sợ.
"Tôi chính là điên mất rồi, thời điểm chồng của tôi chết, tôi liền điên mất rồi! Tôi liền thề không cho các người sống tốt, tại sao tôi phải cho các người sống tốt, cả đời tôi cũng không có cuộc sống tốt, các người cũng đừng mơ tưởng! Tịch Giản Cận chỗ của anh ta tốt lắm! Anh ta chẳng qua là có ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-phu-nhan-vo-lai/1970197/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.