Bàn tay to lớn của Vương Kì Hạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Âu Hân. Máu từ vết thương của anh chảy dọc xuống cánh tay trắng mịn của cô.
Âu Hân như vừa cõi chết trở về thở nhẹ một hơi nhưng còn chưa kịp thở đều thì cô thấy cơ thể mình như có một lực nào đó kéo xuống.
Kỷ Lang cùng Dịch Cẩn cũng vội chạy lại giúp Vương Kì Hạo nắm lấy cánh tay cô, kéo lên.
- Khoan.....khoan đã....
Mọi người cùng dừng động tác mà nhìn Âu Hân.
Âu Hân nhắm mắt hít một hơi rồi nhẹ nhàng buông lời.
- Súng! đưa cho tôi khẩu súng.
Mọi người cùng nhìn Âu Hân ngạc nhiên. Cô đang treo lơ lửng lại hỏi đến súng làm gì?
Dịch Cẩn và Vương Kì Hạo như hiểu ra mà cùng đồng thanh lên tiếng.
- Mang súng lại đây.
Kỷ Lang thấy vậy vội rút khẩu súng trong người ra, đưa xuống chỗ Âu Hân.
Âu Hân một tay để Vương Kì Hạo, Dịch Cẩn cùng Kỷ Lang nắm, một tay đưa lên cầm khẩu súng.
Âu Hân nhìn xuống bên dưới, đem nòng súng hướng xuống dưới nhằm đầu của người đang nắm chặt lấy chân cô.
- Lưu Tưởng, ông muốn chết cũng được. Đồng Âu Hân tôi TIỄN ông một quãng đường.
Đoàng....
Lưu Tưởng trợn trừng mắt nhìn cô. Âm thanh đáng sợ ông ta vừa nghe được, có xuống đất nằm ông ta vẫn thấy rợn gáy.
Cánh tay Lưu Tưởng nắm chặt lấy cổ chân Âu Hân dần lới lỏng, cơ thể ông ta cứ như vậy mà rơi xuống.
Âu Hân buông khẩu súng trong tay ra để nó rơi theo Lưu Tưởng.
Là ông ta muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-soai-phu-nhan-tron-nua-roi/274878/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.