Tâm trạng của Hàn Mộ Vũ, Lưu Băng Tinh đương nhiên là hiểu được, mặt bà ta trầm xuống, nhìn sợi dây chuyền kia: "Tiểu Vũ, hiện tại bất luận thế nào đều phải trả. Chẳng lẽ con còn muốn ôm luôn cái thanh danh ăn trộm này?"
Hàn Mộ Vũ mặt trầm xuống dưới, trong lòng vô cùng không cam lòng.
Lưu Băng Tinh nói: "Yên tâm, mẹ sẽ làm cho nó vì chuyện này trả cái giá lớn!"
Hàn Mộ Vũ cắn răng, trong ánh mắt đều tơ máu đỏ, cuối cùng gật đầu.
"Được!"
0000000
"Thật sự muốn dẫn Tiểu Dư đi qua đó sao?" Lưu thúc nhìn Mặc Dung Uyên đã thu dọn xong hết mọi thứ, có chút chần chờ.
Mặc Dung Uyên gật gật đầu: "Tiểu Dư bây giờ có thể tin tưởng người khác, thật tốt."
Mặc Quân Dư từ nhỏ trải qua những chuyện đó, khiến tâm lý của cậu bé rất khó mà không xảy ra vấn đề. Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn rất bình thường, nhưng Mặc Dung Uyên lại nhìn ra được, Mặc Quân Dư một chút cũng không giống biểu hiện thoạt nhìn bên ngoài nhẹ nhàng như thế.
Không phải không nghĩ đến việc dẫn cậu bé đi xem bác sĩ tâm lý. Chỉ là Mặc Quân Dư lại cực kỳ mẫn cảm. Cậu bé đối mặt với bác sĩ tâm lý như người ngoài vậy, như là không tự chủ được mà đeo lên một lớp mặt nạ cho bản thân. Mặc Dung Uyên tìm bác sĩ tâm lý kinh nghiệm phong phú, sau khi cùng Mặc Quân Dư ở chung một giờ, thế nhưng nói với hắn: "cậu bé thoạt nhìn không có gì vấn đề, các người có thể là đã nghĩ quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-dai-nhan-sung-nhe-mot-chut/95036/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.