Khi Vãn Tình vừa rangoài, ánh mặt trời tháng mười nhẹ nhàng chiếu rọi, hôm nay nắng khôngquá gắt như thể đang chúc mừng chuyện vui này vậy. Từng cơn gió nhè nhẹthoang thoảng khiến người ta vô cùng thoải mái. Dù nhìn thấy Kiều TânPhàm đang ở bên cạnh Tịnh Ái, nhưng Vãn Tình dường như cũng không lolắng và e dè như trước kia nữa.
Vãn Tình vui vẻ bước đến thì nghe thấy tiếng cười của bà Kiều và Kiều Quý Vân, cô xoay người lại nhìn thì vừa vặn thấy cha và anh trai Hạ Vãn Dương đến, điều này khiến cô hơibất ngờ và thỏa mãn.
“Cha mẹ đến rồi kìa, đúng ta qua đó tiếp đón đi.”
Vãn Tình vui vẻ nói. Kiều Tân Phàm nắm tay cô, cúi đầu với Tịnh Đạo Hoành xem như chào hỏi, rồi xoay người đi cùng cô.
“Nào, đến chào cha mẹ đi.”
Bà Kiều nhìn thấy Kiều Tân Phàm và Vãn Tình bước đến, bà mỉm cười. Giờphút này, Hạ Chính Lãng vốn luôn uy nghiêm lại càng thêm tự hào. Về phần Cát Mi Xảo, bà mặc một bộ trang phục khiến bà trẻ ra mấy tuổi. Cả HạVãn Dương cũng khoác lên mình bộ âu phục màu đen làm tăng thêm sự tuấntú của anh, khác với vẻ thoải mái thường ngày khiến Vãn Tình hơi có chút xa lạ khi vừa nhìn thấy anh.
“Tiểu Tình có bà nội tốt thế này là phúc của con bé.”
Cát Mi Xảo hiếm khi ca ngợi người nào thế này. Vãn Tình nhớ rõ trước kia bà còn giằng co với bà Kiều, vậy mà giờ phút này lại có thể vui mừng nhưthế, hiển nhiên là bà rất hài lòng với cuộc hôn nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156081/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.