Hơn mười phút sau cômới nhìn thấy Kiều Tân Phàm đang vừa đi vừa nói gì đó với người tổ chứchôn lễ. Vãn Tình hơi khó hiểu hỏi anh:
“Chẳng phải là bà nội nói mọi chuyện đã ổn thỏa rồi sao? Có chuyện gì vậy?”
Vãn Tình hơi tò mò nhìn Kiều Tân Phàm đang mỉm cười, anh trả lời bâng quơ:
“Anh bảo người tổ chức hôn lễ thêm vào thứ cần dùng.”
Kiều Tân Phàm rất thản nhiên cũng khiến Vãn Tình thôi lo lắng, nhưng khinhìn về phía khách khứa đang ngồi phía bên kia, cô bất giác cảm thấyhơi hồi hộp. Khác với cô, Kiều Tân Phàm lại tỏ ra rất bình thản.
“Em hơi hồi hộp, còn anh?”
Vãn Tình hơi bất mãn khi thấy dáng vẻ không hề hoang mang của Kiều Tân Phàm, anh quả thật là bình tĩnh.
“Anh đang rất mong chờ được nắm lấy bàn tay Hạ Vãn Tình đây.”
Anh mỉm cười, cúi đầu nhìn cô. Câu nói đùa của anh khiến Vãn Tình không khỏi thêm phần hạnh phúc và vui vẻ.
“Đã mong đợi như vậy thì sao còn không mau mau qua đó đợi em đi?”
Vãn Tình bĩu môi, cúi đầu đẩy Kiều Tân Phàm. Cô không cần nhìn khuôn mặtanh cũng có thể cảm thấy được nụ cười chân thành của anh.
Dù làbữa tiệc đính hôn giả tạo lần ấy, hay cuộc hôn nhân hấp tấp trước kia và cả những cảm giác khủng hoảng, bất đác dĩ đều đã biến mất, bởi vì giờđây cô đã có anh.
Vãn Tình mỉm cười nhìn cha cô đứng trên thảm đỏ đón lấy tay cô, rốt cuộc thì cô cũng đã hiểu được cảm giác hạnh phúcđến rơi nước mắt là như thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156080/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.