Cái ôm của Kiều Tân Phàm cũng không phải là đột ngột hay mạnh mẽ mà là mộtcái ôm nhẹ nhàng, ấm áp, làm cho Vãn Tình cảm thấy lưu luyến. Cô vùi đầu vào lồng ngực anh, đón lấy hơi thở khiến người khác cảm thấy thoải máicủa anh hệt như một đứa bé.
“Tiểu Tình ~”
Rất lâu sau,Kiều Tân Phàm dùng tay nâng cằm Vãn Tình lên để cô đối mặt với anh. VãnTình nhìn thấy sự dịu dàng trong đáy mắt anh, đột nhiên cô nhận ra bảnthân mình vừa rồi hình như đã rất bốc đồng. Cô vội vàng trốn tránh, duytrì khoảng cách với anh, cô hơi không cam lòng kêu lên:
“Kiều Tân Phàm, cái ôm của anh chính là đáp lại cái ôm của em, đừng làm quá nha!”
Mặt Vãn Tình đỏ bừng, cô hơi xấu hổ, trong trí nhớ của cô, ngoài anh traira thì cô chưa từng bốc đồng đi ôm bất cứ một người đàn ông nào cả. CònMạc Lăng Thiên thì bây giờ cô không hề muốn nhớ đến anh ta chút nào nữa.
Nhưng cô không hề biết vô hình chung dáng vẻ bốc đồng làm nũng của cô đãkhiến lòng Kiều Tân Phàm gợn sóng. Chỉ thấy nụ cười trên mặt anh trở nên rất tươi, sự anh tuấn của anh rất mị hoặc, giống hệt như cây thuốcphiện nở rộ. Ngón tay anh giữ lấy cằm Vãn Tình, bất đắc dĩ nói:
“Em là vợ của Kiều Tân Phàm, cái ôm này hiển nhiên là thuộc về em, trừ phi ~”
Vãn Tình vội vàng né tránh động tác quá mức thân thiết của Kiều Tân Phàm.Mỗi lần anh giữ lấy cằm cô như vậy đều khiến cô sinh ra một cảm giáchoảng hốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156191/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.