Vãn Tình kiên quyết như thế, đổi lại vẻ mặt của bà Cát My Xảo thay đổi:
“Con~”
Bà ấy chưa nói xong thì Hạ Chính Lãng đã mở miệng.
“Tiểu Tình, con đã nghĩ kĩ chưa?”
So với sự nghiêm túc ban nãy, thì giọng của Hạ Chính Lãng lúc này cũngphần nào nhẹ nhàng hơn, đôi mắt có thần của ông mở to nhìn thẳng VãnTình, ngoài nghiêm khắc, vẫn còn chứa đựng một chút quan tâm.
“Đúng vậy. Cha mẹ đã nuôi nấng con nhiều năm như vậy, con biết rõ là mình phải báo ân, xin cha mẹ hãy cho con… một cơ hội nữa.”
Vãn Tình thấy được cha cô dịu dàng như thế, trong lòng cô cảm thấy ấm áp,mũi hơi cay cay, mắt cũng hơi ẩm ướt. Cô thật sự là người thích được dỗngọt, bằng không thì cô đã không dây dưa cùng Mạc Lăng Thiên suốt banăm.
“Được, chuyện của con phải do chính con làm chủ, nhưng việchôn nhân đại sự không phải là trò đùa, không thể mắc thêm lỗi lầm nàonữa!”
Lời Hạ Chính Lãng nói rất có uy lực, khiến cho Vãn Tình không còn biết nói gì hơn, cô chỉ có thể gật đầu:
“Con hiểu rồi, cảm ơn cha!”
Cát My Xảo thấy chồng mình đã quyết định như thế thì cũng không nhiều lời nữa, bà chỉ giận tái mặt bổ sung:
“Về sau phải mở to mắt mà nhìn người cho rõ. Con gái nhà họ Hạ chúng ta không thể cứ để cho người ta chê cười được.”
Không biết từ bao giờ, mẹ còn nghiêm khắc hơn cả cha cô. Vãn Tình nhìn Cát My Xảo, chân thành nói:
“Cảm ơn mẹ dạy bảo, con đã hiểu!”
Cát My Xảo thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156460/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.