Ánh mắt dạo qua gương mặt dính đầy m.á.u của ta, thân hình gầy gò, nhếch nhác, rồi hừ lạnh một tiếng, vung tay ném đao xuống đất.
Lưỡi đao cắm phập vào đất, nửa thân còn lộ ra ngoài.
Gã nhổ toẹt một bãi nước bọt, gằn giọng:
"Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ tự tay g.i.ế.c ngươi."
Gã đổi đường, mang ta đến Lâm Thành.
Bà chủ thanh lâu biết ta là muội muội của tỷ tỷ, lập tức ra đón.
Bà ta kéo ta lại, cẩn thận quan sát từng đường nét trên mặt ta.
Sau đó, bà ta không chút do dự gật đầu, đưa ra giá mà lái buôn vừa mở miệng.
Rất cao.
Thậm chí, bà ta còn có vẻ mừng rỡ hơn cả lái buôn.
Tại sao… bà ta lại vui đến vậy?
Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng ta.
5
Thực ra, ta hoàn toàn có thể nói với lái buôn rằng khi đến Lâm Thành, tỷ tỷ ta có thể chuộc ta ra, thay vì hướng gã vào việc bán ta vào thanh lâu.
Nhưng như vậy, ta sẽ không có lý do để ở lại trong thanh lâu lâu dài.
Ta muốn trà trộn vào đây, tìm cơ hội đưa tỷ tỷ trốn thoát.
Ngoại trừ kẻ cầm thú kia, tỷ tỷ là người thân duy nhất còn lại của ta.
Bây giờ mẫu thân và muội muội đều không còn, tỷ tỷ cũng không cần phải tiếp tục chịu đựng, bán thân, làm nhục chính mình nữa.
Chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn, nương tựa lẫn nhau.
Nhưng ta đến quá muộn.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ngan-ban-tai-minh-nguyet/2695786/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.