Hiện tại Đại Việt trồng lúa vẫn là giá đỡ chính cho ngành nông nghiệp cũng như kinh tế của quốc gia. Với 1 năm 2 vụ, năng suất tuỳ theo vùng, Đại Việt tuy không nói rằng là đói kém, nhưng không quá dư thừa lương thực, chỉ cần một năm mất mùa thì tình hình lương thực lập tức căng thẳng, hoàn toàn không có đủ lương thực cất giữ để đem buôn bán. Do đó mặt hàng lương thực nằm trong danh mục cấm xuất khẩu cùng với đó là đồng, sắt, muối, đều là các vật tư mang tính chiến lược của quốc gia.
“Dân dĩ thực vi thiên”, các triều đại phong kiến đều thấm nhuần điều này, vì vậy bọn hắn luôn luôn cố gắng kiểm soát lấy ruộng đất công, nhờ đó vừa đảm bảo được nông dân có ruộng cày, dân chúng có cái ăn, triều đình có nguồn thu tô thuế, triều đại khi nào còn kiểm soát được ruộng đất công thì khi đó sẽ thịnh vượng, ngược lại khi ruộng đất công của triều đình bị thu hẹp thì cũng có nghĩa là đến lúc đó triều đại sẽ bị diệt vong.
Thế nhưng lúc này Nguyễn Vô Niệm lại lấy ra được một giống lúa có thể nâng cao gấp đôi năng suất, điều này có nghĩa là triều đình đang được gấp đôi nguồn thu, dân chúng có gấp đôi cái ăn, đối với một nền kinh tế còn thiếu ổn định như dưới thời Diên Ninh hiện tại mà nói chẳng khác nào một liều thuốc trợ tim.
- Bất quá phương pháp này hiện tại còn chưa thể giao cho huynh trưởng.
Nghe Nguyễn Vô Niệm nói Lê Bang Cơ liền rõ ràng Nguyễn Vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-the-dien-ninh/1723079/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.