Nghe được hiệu lệnh, đám đàm em của Long từ từ phía tiếp cận Phượng, bao vây cô trong vòng tròn.
Mỗi bước chân của chúng, vòng tròn ấy càng thu hẹp lại. Nhỏ, nhỏ lại, nhỏ dần.
Mùi hormone hôi hám đặc trưng của đàn ông pha tạp cuồn cuộn xộc vào mũi Phượng.
Mùi hôi này gợi nhớ cho cô về những ký ức khủng khiếp. Về một căn hầm tối tăm. Về những nỗi đau thể xác và ê chề của tâm hồn. Gợi nhớ cho cô về mười bốn ngày đêm ác mộng khiến cô sẵn sàng tự đâm nát trái tim mình nếu có một con dao trong tay.
Giữa những ánh mắt đê tiện trắng trợn như muốn lột trần cô. Mặt Phượng không biến sắc, cô chỉ nhìn chòng chọc vào Long, bĩu môi, nhưng lại không có gì.
Chỉ có trời mời biết lòng bàn tay cô đang đổ mồ hôi lạnh, và sống lưng đã ướt đẫm.
Phượng tự nhủ với lòng:
“Đừng thoát vai. Cố gắng nhập tâm một chút nữa.”
Ánh mắt kiêu ngạo của Phượng như cái gai đâm thẳng vào mắt Long. Khiến toàn thân hắn ngứa ngáy.
Long đột nhiên ra lệnh.
“Khoan đã.”
Phượng, đám đàn em, Hoàng Anh đồng loạt dừng động tác, nhìn về phía Long.
Phượng căng thẳng. Mấy tên đàn em đợi lệnh. Hoàng Anh sốt ruột chờ Phượng bị hủy hoại ngay trước mắt cô ta.
Ôi, lòng Hoàng Anh mới sung sướng xiết bao. Giờ cô ta đã trở thành trò cười cho thiên hạ, thành món đồ chơi trong tay một thằng giang hồ mà trước kia cô ta chẳng bao giờ thèm cúi xuống nhìn.
Hoàng Anh muốn Phượng – kẻ cô ta căm hận nhất phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thit-phuong-hoang/1085638/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.