Ban đầu, cô ngỡ mình nghe nhầm. Cô đứng hát và lắng nghe. Giữa cánh đồng bát ngát, trời trưa nắng chói chang. Con đường đang thi công thì vắng hiu vắng hắt.
Bỗng, cô nghe thấy một thanh âm lờ mờ.
“Ai…”
Ngay lập tức tóc gáy của cô dựng ngược. Giữa hè oi bứa mà gai ốc nổi đầy mình.
Con gái bác hàng xóm hơn cô mấy tuổi thường hay sang nhà chơi cùng cô. Một lần chị ấy dọa nạt rằng cô không được phép lang thang ngoài ruộng vào giữa trưa. Bởi mười hai giờ là lúc địa phủ thả quỷ đi tuần. Mà ma quỷ thì làm gì? Đương nhiên là bắt trẻ con rồi! Mà trẻ con là ai? Chính là cô đây này!
Vừa nghĩ tới đây, âm thanh ma mị kia lại cất lên.
“Ai…đấy…”
Như giẫm phải đinh, theo phản xạ cô bé hét ầm lên. Chẳng kịp định hướng trái phải, cô lao nhanh như một mũi tên, chạy té khói.
Cô vừa chạy vừa hét như bị chó đuổi. Cô cắm đầu cắm cổ mà lao đi. Chạy được một đoạn xa rồi, cô quay đầu lại nhìn. Sau lưng là một trời đầy nắng, chẳng có con ma hay quỷ nào phía sau cả.
Sống không hổ với cái danh đứa trẻ hâm hấp nhất làng của mình, chẳng hiểu vì theo logic mà cô quay lại con mương đang đào dở đó.
Cô bước thật khẽ như thể sợ đánh thức một sinh vật nguy hiểm đang say ngủ. Ngó nghiêng khắp xung quanh, cô nhận ra ngoài bản thân, thì chẳng thấy cái bóng rách nào hết.
Cô lớn giọng gọi, vô cùng hồn nhiên.
“Ai đấy? Ai gọi tớ đấy? Có phải ma không?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thit-phuong-hoang/1085670/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.