Cả lớp hoang mang.
“Đi đâu cô?”
“Không phải dạy cả 3 năm học luôn hả cô?”
“Sao vậy Duyên? Gì vậy Duyên?”
Hạo Phong ngẩn người, không ngờ lại nghe được một tin ngoài ý muốn. Không biết cô đi đâu, cũng không biết là có phải chị là nói giỡn hay không. Nghe được Trang Duyên phải rời đi, cậu cảm thấy không được dễ chịu cho lắm.
Trang Duyên bình tĩnh các bạn học sinh lại. Cười rộ lên.
“Yêu quý cô vậy à? Tưởng mấy đứa ghét cô lắm chứ”
“Ai? Ai? Ai ghét cô, em đi đập thằng đó”
Hạo Phong gào lên. Có hơi không chấp nhận được biểu cảm của cô Trang lúc này. Kiểu như có thể bỏ họ đi bất cứ lúc nào.
“Đập ai hả? Em đó, không làm cô bớt lo. Cô chỉ là bị bệnh thôi, lớp bây giờ chính là lớp cuối cùng cô được dạy, thấy mấy đứa vậy cô vui mà cũng buồn lắm”
Cô Trang nhìn hết từng gương mặt trong lớp.
“Cô thương mấy đứa nhiều, không có muốn mấy đứa bây giờ lên lớp 12 vãn cứ vô ưu vô lo như vậy. Đời người không thể nào thoải mái được mãi mãi, cô sợ mấy đứa thì không tốt, vào trường đại học tệ, tốt nghiệp không được bằng tốt, cuộc đời đẩy đưa trở thành người tốt còn đỡ. Lúc đó mà khổ quá tâm sinh tánh ác, cô buồn lắm”
“Mấy đứa đều là học trò cuối cùng của cô, cô muốn mấy đứa giỏi nè, lớn lên cũng không cần phải hối hận bản thân đã không đủ cố gắng. Học mệt lắm phải hông, cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-con-yeu-duong-nhe/1087417/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.