Mười tháng sau…
Tiếng la to thê lương đã ngừng, thay vào đó là tiếng trẻ con khóc oe oe, Hoắc Tây Du tâm tình lo lắng, khiếp sợ nhưng hắn không thể động đậy, không thể chạy vào bên trong để xem tình hình…
“Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân.” Bà mụ ra khỏi phòng cửa báo tin vui:“Thiếu phu nhân sinh hạ một một oa nhi trắng trẻo, mập mạp, Hoắc thiếu gia ngài làm cha……”
“Nương đứa nhỏ đâu?”, Hoắc Tây Du không kiên nhẫn ngắt lời bà mụ, hỏi thẳng trọng điểm.
“Thiếu phu nhân mạnh khỏe, mẫu tử bình an..”, bà mụ còn chưa dứt lời, hắn đã nhanh chóng đi vào phòng.
“Ai, bộ dáng của hắn chính là khẩn trương tới thê tử, ngươi đừng để ý hắn”, Hoắc phy nhân vẻ mặt vui mừng trấn an bà mụ.
“Không có gì, vợ chồng thiếu gia tình cảm sâu đậm, đây là chuyện toàn Đồng Thành đều biết, khẩn trương là đương nhiên”, bà mụ cười không ngừng.
“Người đâu, mang bạc đến thưởng cho bà mụ”, Hoắc lão gia cũng cười vui vẻ.
“Mau, chúng ta đi bào tin vui cho nương đi…”
Hoắc Tây Du không rảnh đi quản mọi người tám chuyện nhà, hắn vội vàng đi thẳng vào trong phòng. Bên trong nha hoàn đang bế một oa nhi khóc nhỉ non, Hoắc Tây Du làm như không thấy, bước thẳng đến bên giường…
“Phu quân.” Vẻ mặt mệt mỏi, Kim Thố lộ ra nụ cười yếu ớt.
Bộ dáng của nàng có chút chật vật, có chút thê thảm, mồ hôi làm ướt đẫm y phục, sắc mặt trắng xanh, đôi môi cũng không có chút huyết sắc…Nhưng trong mắt Hoắc Tây Du vẫn rất xinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-nu-lang-tay-du-ki/1496694/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.