Thật sự trời mưa.
Mưa trút xuống làm Kim Thố trở nên chật vậy, cũng đột nhiên hiểu thực tế và lý tưởng có sự khác biệt.
Cho dù nàng thành công giả dạng thành thư sinh rời đi, nhưng thật sự đúng như lời đồn “ trăm dùng không được một chính là thư sinh”,thể lực của nàng quá kém.
Bọc hành lý của nàng nhì như thực dụng, hơn nữa nàng cũng đã rất tiết chế, trừ bỏ những thứ cần thiết cũng không dám mang theo nhiều lắm nhưn trải qua một phen lặn lội đường xa, đến ngày thứ nàng đã toàn thân đau nhức, bước đi khó khăn.
Lúc này trời lại đổ mưa, quả thực là ông trời muốn cùng nàng đối nghịch, thấy phía xa có tòa miếu sôn thần đổ nát, Kim Thố cảm động muốn khóc, vội chạy nhanh đến để trú mưa.
Ngôi miếu này, cũng không xa lạ, trước đây khi Quản Tam Quốc đi tìm nàng với Hoắc Tây Du về, bọn họ cũng tạm thời dừng chân ở đây để tránh mưa.
Kim Thố kỳ thật cũng không nghĩ tới, qua một thời gian, nàng lại quay về chỗ cũ, cũng là ban đêm, cũng là trời đổ mưa, khác biệt duy nhất là lúc này nàng lại lẻ loi một mình…Vận khí quả thật không tốt…
Trong miếu, đã có người.
Kim Thố ngẩn người, như thế nào cũng không nghĩ tới trong rừng núi hoang vắng lại có người ở trong này trú mưa còn sớm hơn nàng.
Ấn tượng đầu tiên nhìn thấy là người nọ…có chút cổ quái.
Rõ ràng đã ở bên trong đụt mưa, lại đội một cái nón thật to, nhưng Kim Thố cũng có chút hâm mộ cái nón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-nu-lang-tay-du-ki/1496695/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.