Cánh cửa trượt vừa mở, và khi một ai đó bước vào quán, không khí thoải mái trước đó lập tức đông cứng. Những thợ săn đang nhai cơm cũng ngừng nhai, và có người suýt nghẹn nhưng đã kịp nuốt lại bằng sự nỗ lực tuyệt đối.
Một bóng người gù gù với chiếc mặt nạ phòng độc dừng lại tại ngưỡng cửa, như thể đánh giá tình hình. Một sự im lặng gần như tuyệt đối, đến mức không ai nghe thấy tiếng thở.
Người đứng trước cửa phá vỡ sự yên lặng đầu tiên.
"Lạ nhỉ."
Lee Sa-young cười nhếch mép khi đi ngang qua phòng.
"Tại sao lại có một công chức ở đây?"
Jung Bin bình tĩnh trả lời.
"Dĩ nhiên là tôi đến ăn tối. Tôi không ngờ lại gặp anh ở đây, Lee Sa-young-ssi."
"Hừm... có vẻ nhàn hạ nhỉ."
"Haha, không hẳn. Dù không có Lee Sa-young-ssi khuấy động, công chức Hàn Quốc lúc nào cũng bận rộn."
Dù lời hắn đầy gai góc, Lee Sa-young cười nhạt và tìm đến một góc ngồi. Thợ săn đang ngồi ở bàn đó, đang xúc từng muỗng canh giải rượu, phải giật mình quăng tiền lên bàn rồi chuồn.
Chết tiệt, mấy tên này làm khách của cậu chạy hết. Cha Eui-jae nhìn đầy tiếc nuối khi những thợ săn khác xôn xao và dịch chuyển dần ra xa. Bất kể thế nào, hai kẻ khách không mời vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Nhân tiện, vì đã gặp rồi... Lee Sa-young-ssi, tôi có điều muốn nói."
"..."
"Đây không phải là nơi thích hợp để thảo luận. Anh có thể trả lời các thông tin chính thức không?"
"Một bát canh giải rượu."
Một câu trả lời hoàn toàn phớt lờ. Nhưng Jung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/722456/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.