“C, chân của em…”
“Chân của em làm sao?”
Lee Sa-young hỏi một cách điềm tĩnh, như thể đang thích thú. Đôi mắt màu tím nhạt, hơi nheo lại, chỉ tập trung vào Cha Eui-jae. Cha Eui-jae vô thức siết chặt tay lại. Bàn chân đang cọ nhẹ vào mắt cá chân anh thoáng chạm vào gấu quần. Cha Eui-jae nhanh chóng đặt miếng bánh xuống.
“Này, đợi một chút đã.”
“Không phải ‘này.’”
Khi bàn chân di chuyển, gấu quần của anh đung đưa bất lực, cọ nhột vào mắt cá chân. Cha Eui-jae với đôi mắt nhắm chặt, đưa ra câu nói mà hắn muốn.
“…Lee Sa-young.”
“Ừ. Em đây.”
“Tại sao em chạm vào chân anh?”
“À thì…”
Lee Sa-young mỉm cười dịu dàng.
“Vì em muốn.”
“Em nghĩ em có thể làm bất cứ thứ gì chỉ vì em muốn à?”
“Nhưng mà.”
Khi Cha Eui-jae vừa nghĩ rằng bàn chân sắp rút lui, thì nó lại trượt đi, nhẹ nhàng ôm trọn phần lõm của lòng bàn chân anh như thể đã quen thuộc từ trước.
Lee Sa-young hơi nâng cằm lên.
“Anh sẽ chấp nhận, đúng không?”
‘Tên này, sao lại nghịch ngợm với bàn chân thế nhỉ?’
Cảm giác kỳ lạ ấy là vì cảnh tượng anh đã nhìn thấy trong căn phòng ban nãy, hay là vì khuôn mặt đỏ bừng của Lee Sa-young? Anh không thể chắc chắn. Bàn chân anh co lại.
“Cái trò gì thế này… Này, bỏ chân ra.”
Khi Cha Eui-jae vừa định giấu chân mình dưới ghế,
“Chỉ thế này mà không chịu nổi à? Sau khi cắn ngón tay em như vậy.”
Lee Sa-young giơ ngón tay, với băng gạc vẫn quấn quanh, lên khoe. Thấy băng trên ngón áp út bên trái, Cha Eui-jae
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/765928/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.