🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Jung Bin, sau khi kết thúc câu chuyện dài của mình, khẽ hắng giọng thật to. Ánh mắt dịu dàng của anh lướt qua đôi chân của Cha Eui-jae trong chốc lát rồi nhanh chóng né tránh. Ánh đèn đường nhấp nháy phía trên khiến bóng họ ngừng chuyển động. Với vẻ lo lắng, Jung Bin hỏi,

"À này, J, anh không nói nhiều về chuyện đó, nhưng… anh thực sự ổn chứ?"

"À, tôi ổn."

"Thật không?"

"Thật. Tôi biết rõ mà, đừng lo lắng."

Cha Eui-jae, nhún vai hờ hững, đột nhiên hỏi với vẻ đùa cợt,

"Nhưng này, cậu có biết tài sản của tôi ra sao không? Chẳng lẽ đã bị chính phủ tịch thu rồi à?"

Trong quá khứ, khi còn sống với thân phận J, hầu hết các vấn đề tài chính đều được dì của anh xử lý. Điều đó cần thiết để giữ bí mật danh tính. Anh chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn gì và cũng không mấy bận tâm, vì không có nhiều thứ cần dùng đến tiền.

Ngay cả bây giờ, anh cũng không đặc biệt cần tiền. Nhưng anh tò mò. Dù sao thì cũng đã tám năm trôi qua.

Tuy nhiên, câu trả lời của Jung Bin lại là điều anh chưa từng nghĩ đến.

"À, không. Giám đốc đã giữ an toàn cho tài sản của anh đó. Điều đó chưa từng có tiền lệ, nhưng… đúng vậy, dường như Giám đốc đã xử lý được bằng cách nào đó."

Jung Bin ngập ngừng trước khi cẩn thận nói thêm một điều nữa.

"Căn nhà mà Thợ săn Park Hye-kyung từng sống cũng đã được Giám đốc mua lại."

"…"

Đã lâu rồi kể từ khi anh nghe ai đó nhắc đến tên của dì mình. Cái tên từng rất thân thuộc và yêu quý giờ đây bỗng trở nên xa lạ một cách kỳ lạ, mang đến cảm giác không mấy dễ chịu. Cha Eui-jae lập tức đổi chủ đề.

"Tiếp tục nói về Lee Sa-young đi."

"…Ừ, được thôi."

Sau một thoáng lưỡng lự, Jung Bin xoa nhẹ các đầu ngón tay và bắt đầu kể.

"Đó là một câu chuyện khó tin, việc mở lại một vết nứt đã đóng. Nhưng khi xem xét những gì Lee Sa-young làm sau đó, có lẽ cậu ấy thực sự nghiêm túc."

"Làm gì?"

"Ừm, phải nói thế nào nhỉ…"

Jung Bin lựa chọn từ ngữ cẩn thận, thở dài sâu trước khi tiếp tục.

"Đúng vậy, 'xe ủi đất' * có lẽ là từ chính xác nhất."

(kiên trì- kiên cường - to lớn)

Xe ủi đất. Đó là một từ hoàn toàn không phù hợp với Lee Sa-young, người luôn duy trì phong thái thảnh thơi, ung dung. Cha Eui-jae hơi nghiêng đầu.

"Đến mức đó sao?"

"Ừ, sau khi Lee Sa-young xuất hiện, toàn bộ cục diện thế giới này thay đổi. Nếu J là người đã dập tắt hỗn loạn… thì Lee Sa-young đã đẩy nhanh sự ổn định đó. Hệ thống Thợ săn trở nên có tổ chức hơn, và quyền lực từng tập trung ở Cục Quản lý Thợ săn bắt đầu chuyển hướng sang các hội, bắt đầu từ sự xuất hiện của Lee Sa-young."

"…"

"Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện kiểm soát năng lực trong đống đổ nát, Lee Sa-young trở về trụ sở để được đánh giá hạng. Tất nhiên, cậu ấy được xếp hạng S một cách không thể chối cãi."

Hắn là Thợ săn cấp S thứ ba xuất hiện trong thời kỳ hỗn loạn sau khi J biến mất. Dù việc hắn từng ở trong một cơ sở nghiên cứu được giữ bí mật, sự xuất hiện nổi bật và năng lực nguy hiểm của hắn không thể không thu hút sự chú ý.

Và Lee Sa-young dường như không cảm thấy gánh nặng vì sự chú ý đó; thay vào đó, hắn chấp nhận nó như một điều hiển nhiên. Thậm chí còn tận dụng nó một cách khéo léo.

"Cậu ấy công khai tên tuổi và khuôn mặt của mình."

Lee Sa-young.

Mọi người bị cuốn hút bởi Thợ săn cấp S mới, người công khai danh tính và diện mạo. Lee Sa-young thất thường như chính sức mạnh của mình, nhưng không ai dám chỉ trích vì hắn đã lấp đầy khoảng trống mà J để lại một cách hiệu quả.

"Như cậu biết đấy, Thợ săn Song Jo-heon đã rời Cục Quản lý Thợ săn từ trước và thành lập hội chính thức đầu tiên của Hàn Quốc, hội Samra. Cả ông ấy và Cục đang thiếu nhân lực đều đưa ra lời mời cho Lee Sa-young, nhưng, ừm."

Jung Bin cười gượng gạo.

"Cậu ấy phớt lờ tất cả."

Nghe như thể từ "hoàn toàn" bị lược bỏ nhưng ngụ ý vẫn rõ ràng. Jung Bin và Cha Eui-jae đều quyết định bỏ qua. Cha Eui-jae hồi tưởng gương mặt vừa ngang ngược vừa đẹp trai của Lee Sa-young. Thú thật, hắn là kiểu người có thể làm chuyện như vậy. Ngay cả những gì anh từng nghe về quá khứ của Lee Sa-young, thì cũng không phải kiểu người ngoan ngoãn gì.

'…Không.'

Cậu bé băng bó kín mít đứng lặng bên cạnh Lee Sa-young, người đang mỉm cười với khóe môi nhếch lên.

Dù cậu có thể chỉ cử động một cách khó khăn, Lee Sa-young vẫn nói những gì cậu muốn, chỉ cần dùng ngón tay để ra dấu. Cậu rất bướng bỉnh, không hẳn là thô lỗ… cậu chỉ đang cố gắng hết sức theo cách riêng của mình…

'Ôi không.'

Ngay lúc đó, Cha Eui-jae sực tỉnh ra. Từ khoảnh khắc họ gặp nhau cho đến giờ, Lee Sa-young, người luôn ngang ngược, xấc xược và làm anh tức điên, lại luôn trùng khớp với hình ảnh cậu bé ngoan cường nhưng mạnh mẽ trong tâm trí anh!

'Chết tiệt.'

Gương mặt sau chiếc mặt nạ của anh tái nhợt. Cú sốc ấy như thể phát hiện ra một cành cây mọc lên nơi anh đã gieo hạt đậu.

Có thể nào cậu ấy lớn lên thành như vậy chỉ vì mình không có mặt trong những năm tháng quan trọng? Khi Cha Eui-jae rùng mình nhận ra tầm quan trọng của sự chỉ dạy của người lớn, Jung Bin tiếp tục chia sẻ thêm thông tin.

"…Sau đó, Lee Sa-young một mình xử lý vô số hầm ngục và vết nứt, và khi tích lũy đủ vốn, cậu ấy thành lập hội Pado. Cậu ấy thậm chí còn chiêu mộ Thợ săn Bae Won-woo. Tôi cũng từng được mời, nhưng…”

Jung Bin bỏ lửng câu nói. Cha Eui-jae, người vừa kịp trấn tĩnh lại, đáp lời.

“Chắc hẳn anh từ chối, vì anh vẫn ở Cục.”

"Đúng vậy. À, không muốn tự đề cao mình, nhưng… tôi cảm thấy cần phải có ai đó mạnh mẽ ở Cục Quản lý Thợ săn để giữ cân bằng."

Jung Bin xoa nhẹ môi mình.

"Dù sao thì… Hội Pado nhanh chóng mở rộng tầm ảnh hưởng. Dù số lượng Thợ săn của họ ít, họ điều hành một đội nghiên cứu khổng lồ và đầu tư rất nhiều vào đó."

"Rất nhiều là bao nhiêu?"

"Có một câu nói đùa rằng họ dùng hết số tiền kiếm được từ việc dọn dẹp hầm ngục và vết nứt vào nghiên cứu, nên chẳng còn lại gì cả. Và như anh biết, trước đó, sự sống còn là ưu tiên hàng đầu, nên chẳng có nhiều cơ hội để nghiên cứu nghiêm túc."

"Đúng vậy."

Đó là những ngày mà việc sống sót đã là một kỳ tích. Vết nứt và hầm ngục xuất hiện không lường trước, phun ra những con quái vật mà không ai từng thấy. Thế giới khi ấy chỉ đơn giản là một cuộc chiến để sinh tồn.

Jung Bin thận trọng tiếp tục.

"Nhưng sau khi vết nứt Biển Tây được đóng lại, mọi thứ… bỗng nhiên yên tĩnh hẳn. Tất cả. Tần suất xuất hiện của các vết nứt giảm mạnh so với trước. Điều đó chắc chắn giúp việc nghiên cứu dễ dàng hơn."

"…"

"Những nghiên cứu từ thời điểm đó trở thành động lực khiến hội Pado được công nhận là một trong ba hội hàng đầu Hàn Quốc. Và như phần thưởng cho điều đó…"

Cha Eui-jae ngẩng đầu lên, cảm nhận ánh mắt của Jung Bin. Jung Bin đang nhìn anh với vẻ mặt đăm chiêu. Đôi môi anh khẽ động.

"Lee Sa-young đã nhận được quyền sở hữu vết nứt Biển Tây từ chính phủ."

"…Điều đó có thể sao?"

Mắt Cha Eui-jae mở to vì kinh ngạc. Một biểu hiện cương nghị hiện lên trên gương mặt dịu dàng của Jung Bin khi anh dứt khoát nói.

"Phải, từ đó đến nay, hội Pado vẫn quản lý vết nứt Biển Tây và khu vực xung quanh."

Đèn đường chập chờn một cách thất thường. Cha Eui-jae thọc tay vào túi áo khoác, im lặng suy nghĩ.

Cậu bé Lee Sa-young đã bị đưa đến cơ sở nghiên cứu Prometheus sau cái chết của J và đã thức tỉnh ở đó.

Ai, như thế nào và tại sao? Chuyện gì đã xảy ra với Lee Sa-young trong năm đó? Cơ sở nghiên cứu nơi cậu từng ở đã bị tan chảy, và ngay cả Jung Bin, người biết nhiều nhất, cũng không rõ điều gì đã xảy ra trong khoảng thời gian một năm ấy.

Chỉ có Lee Sa-young mới biết.

‘Mình cần phải có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với cậu ấy…’

Cuối cùng, chìa khóa của câu chuyện nằm ở Lee Sa-young.

Anh muốn biết tất cả. Anh cần biết tất cả. Mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian anh vắng mặt. Tất cả những điều anh phải sửa chữa. Mọi thứ Lee Sa-young đã phải chịu đựng một mình. Anh biết rằng mình không thể bù đắp cho quãng thời gian đó, cũng như không thể an ủi cậu.

Và…

Cha Eui-jae cắn môi. Dù anh cố giữ bình tĩnh đến đâu, sự rối loạn trong lồng ngực, đã âm ỉ trong suốt câu chuyện dài, vẫn không chịu lắng xuống.

Đó là sự tức giận, nỗi buồn, hay có lẽ là…

Gương mặt tái nhợt hiện lên trong tâm trí anh. Một nơi mà tro trắng rơi xuống, mặt đất rung lên một cách nguy hiểm, và Lee Sa-young đứng quay lưng về phía đống đổ nát. Đôi mắt hắn sáng rực khi cậu thốt ra một câu duy nhất.

"Giả sử em nói rằng em đang chờ đợi anh?"

Lee Sa-young, người đã nhận quyền sở hữu vết nứt Biển Tây từ chính phủ. Lee Sa-young, người đã tìm cách mở lại vết nứt Biển Tây đã đóng mà không để lại dấu vết nào.

Tại sao chứ?

"Tôi sẽ vẽ một tấm bản đồ cho người lạc lối."

Cha Eui-jae cố gắng ổn định cánh tay đang run rẩy của mình. Anh nghĩ rằng tất cả mọi người đã quên anh. Dù sao thì anh cũng đã là một người đã chết trong thế giới này.

Từ khoảnh khắc anh tỉnh dậy giữa đống rác và nhận ra mình đã chết trong thế giới này, đến lúc anh cứu người từ vết nứt và quyết tâm tiến về phía trước. Một sự lo lắng, như thể ai đó đã đến mà không được mời, đã bám rễ trong một góc trái tim anh. Nhưng…

"Anh sẽ quay lại."

Ngoại trừ một người.

"Em sẽ đợi anh chứ?"

Người không tin rằng anh đã chết và đã chờ đợi anh.

"…"

Nếu anh giữ được lời hứa ích kỷ đó.

Ngay lúc ấy, tiếng bước chân chậm rãi vang lên trên mặt sân chơi phủ cỏ xanh. Một giọng nói lười biếng, đầy vẻ trêu chọc, cất lên,

"Hai người có vẻ thân thiết nhỉ."

Jung Bin xoa trán với vẻ bối rối. Tiếng bước chân dừng lại ngay sau lưng Cha Eui-jae. Một cánh tay thò ra không chút do dự, cuộn quanh vai Cha Eui-jae như một con rắn. Mái tóc mềm chạm vào tai và má anh. Một chiếc cằm rắn chắc tựa lên vai anh, và giọng nói trầm thấp vang lên.

"Hai người đang họp bí mật gì sao?"

Những ngón tay đeo găng khẽ chạm vào má Cha Eui-jae rồi rút lại. Đứng thẳng lên, Lee Sa-young nghiêng đầu.

"Nhưng… nếu là chỗ họp bí mật, thì nơi này trẻ con quá đấy."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.