“Dừng lại.”
Giọng nói trầm thấp vang lên khiến chiếc xe mô tô đỏ rực kêu rít rồi dừng lại. Tiếng động cơ ầm ầm dần lắng xuống. Người lái xe đội mũ bảo hiểm đỏ quay lại nhìn.
“Có chuyện gì vậy, Hội trưởng?”
Người đội mũ bảo hiểm đen, vẫn giữ thăng bằng mà không cần nắm lấy tay lái, trả lời.
“Đi thêm chút nữa là bị phát hiện ngay…”
“Nhưng đường đang rộng thênh thang mà?”
“Vì bọn chúng sẽ di chuyển ra ngoài lấy hàng tiếp tế.”
“Vậy chúng ta đi đường nào giờ?”
“Tốt hơn là tránh những xung đột không cần thiết…”
Người đội mũ bảo hiểm đen ra hiệu về phía sườn núi.
“Đi lối đó.”
“Ý anh là leo núi à? Ôi trời.”
“Đi đường đó an toàn hơn. Dễ tránh ánh mắt tò mò hơn…”
Người đeo găng tay đen tháo mũ bảo hiểm ra, để lộ mái tóc đen rối bù và khuôn mặt nhợt nhạt. Hắn nhẹ nhàng bước xuống xe và ngước lên nhìn ngọn núi. Đôi mắt tím thẫm hút lấy hình ảnh dãy núi trơ trụi, khô cằn. Từ từ, hắn nhắm mắt lại và hít thở sâu.
Người đội mũ bảo hiểm đỏ, đang làu bàu, cũng tháo mũ ra. Kang Ji-soo lấy điện thoại từ túi áo hoodie và áp vào tai.
“Vâng, Phó hội trưởng. Gì cơ? Ừ. Hả? Được rồi… Hiểu rồi.”
Khuôn mặt Kang Ji-soo nhăn nhó đầy khó hiểu. Cô len lén bước tới gần Lee Sa-young, liếc nhìn hắn bằng khóe mắt.
“Hội trưởng này.”
Lee Sa-young khẽ gật đầu, không nói gì. Đó là tín hiệu cho phép cô lên tiếng. Kang Ji-soo, vẫn giữ điện thoại cách xa tai để tránh tiếng hét từ đầu dây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/766088/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.