‘Thật sự, điều này đang khiến tôi phát điên.’
Ngón tay của Cha Eui-jae giật nhẹ không kiểm soát được. Nhịp tim nhanh đến mức không thể lắng dịu. Thình thịch, thình thịch, thình thịch… Đây là một loại căng thẳng hoàn toàn khác so với khi đối diện với quái vật. Rõ ràng, Cha Eui-jae đang bối rối. Giọng nói lười biếng ấy vẫn vang vọng trong tai anh.
“Anh có hôn em trai mình không?”
Nếu là mình, mình có làm điều đó không?
Bản ngã truyền thống bên trong anh đột nhiên trỗi dậy, chỉ tay vào anh. Cha Eui-jae đồng ý với bản ngã truyền thống của mình.
Ừ, dựa theo tất cả các giá trị tôi đã xây dựng, tôi không thể hôn em trai mình. Nhưng Cha Eui-jae đã làm vô số…
‘Khỉ thật…’
… những hành động thân mật với Lee Sa-young. Dù đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng chính anh là người đã hôn trước, và chỉ vừa rồi thôi, anh không tránh khỏi đôi môi đang đến và ôm lấy chúng. Anh thích cảm giác ấm áp đó chạm vào cơ thể mình. Thậm chí anh còn chào đón những cái hôn ấy trên mặt, như thể bị nghiện. Thêm chút nữa…
‘Ugh, tỉnh táo lại nào!’
Cha Eui-jae đập đầu vào cột trụ. Cơn đau sắc nhọn chỉ đủ để giúp anh tỉnh táo lại một chút.
‘Mình thực sự phát điên rồi…’
Anh xoa gáy và thở dài. Cảm giác bàn tay lớn nắm trên gáy mình vẫn còn. Tiếng cười trầm thấp, giọng nói thì thầm ranh mãnh ấy vẫn quẩn quanh. Những ngón tay anh co lại. Nhiệt lượng đã tăng không dễ dàng nguội đi. Cũng như khuôn mặt đỏ bừng của anh.
Xuân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/766158/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.